Chương 196 - Tình Ca
Các thủ tục chuyển nhượng vẫn đang trong giai đoạn hoàn tất nhưng Thắng Vũ đã rời khỏi chiếc ghế lãnh đạo và nhường lại cho Triệu Kiến Đức.
Mấy hôm nay, anh thảnh thơi lựa chọn các mẫu nhà và cũng đã ngắm được một mảnh đất rộng, bình yên ở vùng nông thôn như mong ước thuở ban đầu.
Mười phút sau khi Nhã Tiên rời khỏi, anh mới thong thả đứng lên, thanh toán tiền.
Hai năm qua, chẳng ngày nào anh ăn cơm ở nhà vì không có ai nấu, và cho dẫu cuối tuần có rảnh thì anh cũng không nấu bởi cảm giác ngồi ăn một mình rất lạnh và buồn.
Anh cứ ra quán, lẫn vào đám đông cho tâm trạng nhộn nhịp chút xíu, ăn vài ba miếng rồi về dù rằng lúc trước anh chẳng thích ồn ào, huyên náo.
- Thanh Phong. – Thắng Vũ lên tiếng gọi khi nhác thấy Thanh Phong đang đứng mua cơm
- Cậu đi ăn cơm à? – Thanh Phong hồ hởi hỏi.
- Ừ, mới ăn xong. Là bà bầu Ngọc Vy thèm đúng không? Dạo này thấy cậu cũng tăng cân theo cô ấy đấy.
Thanh Phong gật đầu đầy tự hào. Ngọc Vy có thai thì cứ nhớ bài lai mấy món mà cô từng ăn lúc ở một mình nơi phòng trọ, thành thử anh phải chiều vợ, thèm giờ nào thì chạy đi mua giờ đấy, còn phải ăn cùng cô chứ sợ cô buồn vì phụ nữ có thai nhạy cảm đến mức đáng sợ, tự suy diễn lung tung.
- Xe cậu đâu? – Thắng Vũ nhìn ngó lung tung và hỏi.
- Đi bảo dưỡng rồi, hôm trước Tấn Vinh lùi xe kiểu gì mà ủi luôn vào đuôi xe tôi, đã thế Thanh Trà còn bênh chồng nó, bảo tôi đậu không đúng chỗ.
- Vậy để tôi đưa cậu về, dẫu sao bây giờ tôi cũng rảnh lắm.
Thanh toán tiền và đón lấy hai phần cơm từ tay bà chủ quán xong, Thanh Phong theo Thắng Vũ ra xe và ngồi vào băng ghế sau cho thoải mái.
Chạy đâu được nửa đường thì kẹt xe và chàng giảng viên bỗng để ý đến mớ hồ sơ tái khám được giắt vào lưng ghế phụ, nhân lúc Thắng Vũ đang tập trung quan sát đám đông, anh liền rút ra xem.
Những dòng chữ đập vào mắt khiến anh chết lặng, tay run rẩy và miệng thì lắp bắp mãi mới thốt nên lời.
- Cậu bị đa xơ cứng sao?
Thắng Vũ ngước nhìn gương chiếu hậu và tặc lưỡi vì sự bất cẩn của mình. Hôm nay chẳng biết sao nào chiếu mà anh xui thế không biết, hết Nhã Tiên biết chuyện, tìm tới khóc lóc thì giờ lại bị Thanh Phong phát hiện bí mật.
- Đúng vậy.
- Bị từ bao giờ?
- Cũng lâu rồi nhưng phát hiện cách đây hai năm.
- Đừng nói với tôi rằng cậu chia tay Thi San vì lý do này đấy nhé. – Giọng Thanh Phong run run.
- Phải. Tôi xin lỗi vì không thể nói ra. Cậu và Ngọc Vy cũng đừng lo cho Thi San, cô ấy sống rất tốt.
Nói rồi, Thắng Vũ tấp xe vào lề đường và đưa xấp hình mà Matthew chụp cho Thanh Phong xem. Anh cũng dặn dò người bạn hãy để mọi việc trôi vào quá khứ, đừng liên lạc với Matthew để gặp Thi San vì khó khăn lắm cô mới lãng quên và sống hạnh phúc.
Chiếc xe tiếp tục lao đi, hướng về khu đất đắt đỏ.
Chỉ khi biển số xe tứ quý ấy khuất rồi, Thanh Phong mới thất thểu vào nhà, xách cơm lên phòng cho Ngọc Vy rồi sang phòng tập đàn, rót rượu uống một mình.
Ngọc Vy cứ ngỡ anh chơi vài bản nhạc theo thói quen rồi sẽ ăn sau nên cô ăn trước vì quá thèm, không chờ được. Đến khi chờ lâu quá chẳng thấy anh quay lại, cô mới lò dò đi tìm.
Cô hơi chút hoảng loạn vì thấy anh ngồi vật vờ bên khung cửa sổ, tay cầm chai rượu vang đã cạn, mắt hướng ra ngoài bầu trời đen kịt đang rả rích đổ mưa, đôi vai gầy rung lên theo từng tiếng nấc.
- Anh, anh có sao không? – Cô chạm nhẹ tay mình vào vai anh, hỏi khẽ.
- Ngọc Vy, anh là một thằng bạn tồi, Thắng Vũ cậu ấy.. cậu ấy rất đáng thương.
Chẳng hiểu chồng mình đang muốn nói gì nhưng Ngọc Vy vẫn kiên nhẫn ôm lấy đầu anh và vỗ về cho anh bình tĩnh lại. Chẳng lẽ anh buồn vì chuyện Thắng Vũ sang nhượng công ty cho ba Nhã Tiên sao?
- Cậu ấy bị đa xơ cứng. Tương lai sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến việc chơi đàn và các sinh hoạt hằng ngày. Lúc anh trách móc và giận cậu ấy thì chính là lúc cậu ấy đang cô đơn trong phòng vô trùng để truyền máu tự thân.
Ngọc Vy vốn là người thông minh sắc sảo. Thế nên, dù rằng Thanh Phong chỉ nói tới đó rồi lại òa khóc thì cô cũng lờ mờ đoán ra lý do Thắng Vũ ruồng bỏ Thi San.
Anh ấy yêu bạn cô nhiều như vậy thì làm sao chỉ một lý do không hòa hợp mà buông tay chứ. Là vì anh yêu Thi San quá nhiều nên mới dằn lòng đẩy cô ấy ra khỏi cuộc đời anh. Thời gian trùng khớp chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
- Thi San sống rất tốt, cô ấy đã hoàn thành khóa đào tạo dương cầm dưới sự dẫn dắt của Matthew và đang học thêm violin. Anh thấy cô ấy còn chụp hình rất vui vẻ cùng một người đàn ông nữa.
Có rượu vào, Thanh Phong chẳng khác nào trẻ con, cứ nói xong vài câu thì lại khóc lóc.
Nước mắt Ngọc Vy cũng thánh thót rơi xuống mái đầu anh. Cảm giác khi nhìn người mình yêu vui cười bên người khác là như thế nào, cô là người hiểu rất rõ bởi đã từng trải qua. Cô hối hận vì mãi đến tận giây phút này, cô mới hết giận chàng nghệ sĩ.