Chương 194 - Tình Ca
Rời khỏi căn biệt thự sang trọng, Thắng Vũ không về nhà mà lái xe đến bên bờ sông, tự mình ôn lại kỷ niệm ngọt ngào ngày Thi San nói tiếng yêu thương.
Cảnh còn, người đã đi xa, chỉ mình bóng anh gầy hao in xuống mặt nước lấp loáng ánh trăng đêm thu lạnh lẽo.
Đúng là Phan Tiến Lực đã giúp anh nhưng anh cũng hành động như bao doanh nghiệp được ông ấy nâng đỡ, biếu xén quà cáp, phong bì.
Với Thu Nhiên, anh cũng chưa lần có biểu hiện nào quá phận nhưng chẳng rõ làm sao mà cô lại nghĩ rằng hai người có thể nên duyên.
Số lần gặp gỡ giữa cả hai chỉ đếm trên đầu ngón tay vì anh luôn bận rộn với công việc và phải liên tục đến bệnh viện điều trị, tĩnh dưỡng.
- Thi San, anh thật sự rất mệt, có lẽ anh không cố được nữa rồi. Ước gì lúc này em đang ở cạnh anh, anh rất muốn được em ôm vào lòng và nói vài lời an ủi. Em.. đã yêu ai khác chưa? Chàng trai ấy có phải là người yêu của em không?
Anh thở dài, đưa mắt nhìn về chốn hoa đèn lấp lánh bên kia sông. Ngày tháng sau này, anh chỉ có thể ngắm nhìn thành phố vào những khi quay lại tái khám, lấy thuốc và thăm mộ ba mẹ mà thôi.
Anh biết một khi người có quyền lực nhất thành phố muốn hạ bệ ai thì chỉ trong tích tắc là xong, anh cũng không là một ngoại lệ.
Có lẽ đến lúc anh nên buông bỏ để sống cho bản thân rồi, anh sẽ thực hiện giấc mộng của mình, về một miền quê yên ả dựng một căn nhà nhỏ và trồng thật nhiều hướng dương xung quanh. Có điều, anh chỉ có thể thực hiện ước mơ này nửa vời bởi vì không có cô.
Bước chân anh lang thang vô định bên dòng sông lịch sử hồi lâu. Đêm nay trăng rất sáng, in bóng xuống mặt sông lấp loáng, gợi anh nhớ về những giai điệu đầy tiếc thương, mất mát của bản nhạc huyền thoại Sonata Ánh Trăng.
Đã lâu rồi, anh chưa từng chơi lại bản nhạc chứa đựng nhiều cung bậc cảm xúc này.
Quay trở về căn biệt thự, Thắng Vũ lên thẳng lầu ba và trút cạn tâm tư qua bản nhạc nổi tiếng. Những cung bậc thay đổi liên tục, khi to, khi nhỏ, khi êm đềm, khi ầm ĩ của dòng nhạc hàn lâm phương Tây mới có thể diễn tả trọn vẹn những đau đớn xen lẫn ngọt ngào trong trái tim anh.
Beethoven bị nàng thơ của ông từ chối và ông ôm trọn cuộc tình đơn phương ấy giữa màn đêm thấm đẫm ánh trăng, còn anh, chính anh là người đã đẩy nàng thơ của mình ra khỏi cuộc đời, đưa cô đến một nơi xa lạ để rồi tự mình day dứt hàng đêm.
Anh không biết ở giữa kinh đô ánh sáng ấy, cô có còn nhớ tới anh không? Khi cô đặt tay lên những phím đàn, cô có còn hoài niệm người tình cũ hay là cô đã quên.
Dẫu mệt nhoài cả thân xác lẫn tâm hồn nhưng khi ánh dương vừa ló dạng thì Thắng Vũ vẫn phải gượng dậy, đến công ty xử lý công việc.
Ngày tháng lại trôi qua nhưng chẳng còn êm đềm nữa khi mà Phan Tiến Lực đã ra tay. Anh không trách ông vì hiểu tấm lòng của một người cha dành cho con gái. Suy cho cùng, chẳng phải ông cũng giống Triệu Kiến Đức đó sao.
- Các đối tác liên tục gây khó dễ, xung quanh họ cũng đang có rất nhiều nhà thầu muốn nhảy vào thế chỗ chúng ta.
Châu Ly đặt tập hồ sơ lên bàn, thở dài ảo não. Cô biết Thắng Vũ là một vị lãnh đạo tài năng nhưng anh đã đắc tội với Phan Tiến Lực thì đây là kết cục được biết trước. Liên quan đến vấn đề tình cảm sẽ rắc rối hơn tiền bạc rất nhiều.
- Ông ta chỉ nhắm vào em thôi chứ không nhắm vào Thắng Minh. – Thắng Vũ bình tĩnh đáp.
- Ý cậu là..
- Em sẽ chuyển nhượng lại Thắng Minh. Chị chuẩn bị giúp em các báo các tài chính trong hai năm qua nhé.
- Được, tôi sẽ làm ngay.
Chờ Châu Ly lui ra ngoài, Thắng Vũ chậm rãi với lấy chiếc điện thoại rồi nhấn số gọi cho Triệu Kiến Đức.
Cuộc sống mà anh chọn lựa chẳng cần có quá nhiều tiền, anh chỉ cần một số tiền gởi ngân hàng để ăn uống qua ngày và mua thuốc uống cho nửa đời còn lại và một số tiền để dành cho Thi San.
Chờ khi cô kết hôn rồi, đó sẽ là món quà anh mừng cưới dưới danh nghĩa một kẻ hâm mộ ẩn danh.
Cuộc gọi kết thúc, anh nhàn nhã đến bên bàn, rót tách trà, ra ban công đứng ngắm trời mây. Nắng thu nhàn nhạt rơi xuống mái đầu chàng nghệ sĩ, như ve vuốt, như ủi an thay cho cô nhân tình bé nhỏ năm nào.
- Mẹ, ba, đừng buồn con nhé, con trai vô dụng, chỉ có thể chèo chống con thuyền này đến đây thôi.
Cũng là quyết định buông bỏ nhưng lần này, anh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Anh biết liệu sức liệu tài và cũng biết rõ bản thân cần điều gì và cha mẹ muốn gì nơi mình.
Họ làm tất cả, hy sinh nhiều cũng chỉ mong mang đến cho anh hạnh phúc nên anh tin họ sẽ ủng hộ mình.
Anh trao công ty Thắng Minh lại cho Triệu Kiến Đức để nó càng ngày càng phát triển hơn, để những nhân viên của anh không bị mất việc làm, để Phan Tiến Lực nguôi ngoai cơn giận và để cho mình bình yên.
Tuy Triệu Kiến Đức nói ông ấy cần suy nghĩ lại nhưng anh biết ông sẽ đồng ý sau khi xem qua lợi nhuận của hai năm trước vì giá chuyển nhượng rất mềm. Một nhà đầu tư lão làng như ông chẳng dễ gì để vuột mất cơ hội này.
Hơn nữa, anh biết dù ít hay nhiều thì ông vẫn có tình cảm với công ty, đó là lý do ông cống hiến tiền bạc và sức lực trong suốt thời gian mẹ anh điều hành.