Chương 193 - Tình Ca

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt một cái đã qua hai năm. Bạn bè của Thắng Vũ ai nấy đều có vợ con đuề huề, riêng anh vẫn một mình lẻ bóng.

Chuyện xưa dần phôi phai, Thanh Phong cũng thôi không còn giận anh nữa nhưng vì cả hai đều bận, thành thử năm thuở mười thì mới gặp nhau, uống vội ly cà phê ở quán ven đường.

- Tôi nghe đây Thu Nhiên. – Thắng Vũ cất tiếng ngay khi vừa bắt máy.

- Thắng Vũ à, hôm nay ba tôi mời anh đến nhà dùng bữa cơm thân mật. Hôm nay là sinh nhật ông nhưng ông không muốn tổ chức rình rang, vì quý anh lắm nên mới mời. – Giọng Thu Nhiên dịu dàng, êm như khúc nhạc tình.

- Được, mấy giờ vậy?

- Bảy giờ tối nhé.

Thắng Vũ hạ điện thoại xuống, đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ. Lại một mùa thu nữa đang qua, nhắc nhở anh những kỷ niệm ấm êm ngày nào.

Theo thông tin từ Matthew thì Thi San đã hoàn thành xuất sắc khóa đào tạo và trở thành một trong những học viên mà anh chàng kỳ vọng trong cuộc thi sắp diễn ra vào hè năm sau.

Có điều, anh biết cô cũng làm quen được với một thầy dạy violin và theo học anh ta. Tên thầy giáo dạy đàn này có một đứa em trai trạc tuổi cô, cả hai dường như rất hợp trong cách nói chuyện, cách chơi đàn và cả cách sống.

Đây là điều Thắng Vũ vẫn nguyện cầu hằng đêm nhưng khi thấy những bức ảnh cô và chàng trai ấy vui vẻ kéo đàn cùng nhau, anh lại chạnh lòng, lại ghen tuông trong sự bất lực.

Gió chiều thu mơn man trên tán lá vàng của hàng cây dọc hai bên đường hồi lâu rồi len lén cuốn chúng rời khỏi cành, rãi đầy mặt đất một cách hả hê.

Thắng Vũ khẽ mỉm cười, tự mỉa mai mình sao có thể tưởng tượng cơn gió thu thành một đứa trẻ tinh nghịch như vậy.

- Ôi, Thắng Vũ tới rồi này, vào nhà nhanh đi cháu. – Vợ Phan Tiến Lực mừng quýnh, vội vàng mời khách quý vào.

Nhìn trong khoảng sân rộng chỉ có mỗi xe mình đậu dù rằng đồng hồ đã điểm bảy giờ, Thắng Vũ bỗng có linh tính chẳng lành.

Anh cứ nghĩ ít nhất Phan Tiến Lực cũng mời thêm một vài người bạn thân thiết với ông hoặc bà con, dòng họ gì đó chứ nào biết đâu ông chỉ mời có mỗi mình anh.

- Chúc mừng sinh nhật chú ạ. – Anh đưa giỏ quà cho chủ nhân bữa tiệc, lễ phép cúi đầu.

- Khách sáo làm gì chẳng biết, con Thu Nhiên này cũng thật là, đã bảo kêu cậu tới dùng cơm tối cùng gia đình thôi mà.

Phan Tiến Lực trách yêu con gái nhưng rồi vẫn nhận lấy món quà và cám ơn rối rít.

Biết Thắng Vũ đã đói sau một ngày tất bật chốn công sở, ông liền mời anh ngồi xuống và kêu vợ còn cùng vào bàn ăn luôn.

- Hôm nay con gái cưng của chú tự tay vào bếp nấu nướng đấy. Gớm, nhờ phúc cháu mà vợ chồng chú mới được ăn cơm nó nấu. – Phan Tiến Lực cười hề hà.

- Vì con còn bận đi làm mà ba. Hôm nay con phải xin nghỉ buổi chiều để về chuẩn bị bữa tiệc ấm cúng cho ba ấy ạ. – Thu Nhiên ngại ngùng cất lời.

Bữa ăn kết thúc cũng là lúc Phan Tiến Lực ngà ngà say. Ông chẳng vòng vo dài dòng nữa mà nói rõ luôn mục đích ông mời anh đến hôm nay, đó là mong muốn anh trở thành con rể của mình, trở thành bờ vai vững chãi cho Thu Nhiên nương tựa suốt đời.

Trong giới kinh doanh, các cuộc hôn nhân đổi chác tình tiền vốn chẳng thiếu và Phan Tiến Lực tự tin rằng Thắng Vũ sẽ đồng ý bởi sau khi kết hôn cùng Thu Nhiên, anh chỉ lợi càng thêm lợi, chẳng thiệt thòi gì vì ái nữ của ông vốn rất xinh đẹp, thông minh, học thức cao và có gia thế.

- Thắng Vũ à, Thu Nhiên mến cháu từ lâu nhưng chẳng dám nói. Tính đến nay thì mẹ cháu mất cũng đã hai năm, nếu cháu ngại thì chúng ta cứ làm đám hỏi trước, qua thêm một năm nữa thì cưới. – Phan Tiến Lực nói một tràng dài, như thể sắp xếp cuộc đời cho người đối diện.

- Cháu rất cám ơn tình cảm mà chú và Thu Nhiên dành cho cháu nhưng cháu xin được từ chối ạ.

Nghe Thắng Vũ thẳng thắn khước từ lời đề nghị béo bở mà cả Phan Tiến Lực lẫn Thu Nhiên đều tròn mắt nhìn anh.

Thời gian qua, mỗi dịp lễ Tết, anh vẫn mang quà biếu tới và thi thoảng, khi cô ngỏ ý mời anh ăn tối, anh vẫn nhận lời thì lý nào anh lại từ chối cô chứ.

Theo tìm hiểu của cô thì vào lúc công ty Thắng Minh vẫn chưa vượt qua khó khăn, người bạn gái của anh đã dứt áo ra đi biền biệt và trong hai năm trời, anh đâu có hẹn hò cùng ai.

- Nếu anh cảm thấy bất ngờ quá thì chúng ta có thể hẹn hò từ từ rồi tính tiếp mà. - Thu Nhiên cố vớt vát chút hy vọng mong manh.

- Tôi xin lỗi nhưng hôn nhân không có tình yêu sẽ chỉ đem lại đau khổ cho cả hai người mà thôi. Tôi yêu người khác rồi. – Anh nhìn thẳng vào mắt cô và nói.

- Thắng Vũ à, trước giờ, trong giới doanh nhân, chưa có một ai dám từ chối đề nghị từ tôi, cậu nên biết, tôi có thể đưa Thắng Minh lên thì cũng có thể hạ nó xuống. – Phan Tiến Lực nghiêm giọng.

- Điều này cháu biết. Nhưng cháu sẽ không đánh đổi tình yêu vì vật chất đâu ạ.

Nói rồi, anh liền đứng dậy, cúi chào cả nhà và cất bước rời đi.

Phan Tiến Lực tức run người, đấm mạnh tay xuống bàn làm chén dĩa va vào nhau loảng xoảng. Còn Thu Nhiên thì chạy thẳng vào phòng, đóng cửa, khóc như mưa.

Giàu sang, quyền thế cũng chẳng ý nghĩa gì, có chăng chỉ giúp cô thỏa mãn vật chất bên ngoài, hoàn toàn không mua được tình yêu cô muốn.