Chương 192 - Tình Ca

Chiếc xe băng qua những con đường trắng xóa và dừng lại bên một dòng sông. Matthew nắm tay Thi San, kéo cô ra giữa khoảng không trống vắng ảm đạm.

- Hãy nói ra những gì cô đang nghĩ, hãy trách móc và chửi bới bất cứ ai đã khiến cô tổn thương. Hãy giải tỏa những ấm ức trong lòng đi.

Nói rồi, Matthew quay lưng trở lại xe, mặc cho Thi San đứng chơ vơ giữa đất trời. Cô cứ đứng như vậy hồi lâu, nhìn vô định vào thinh không.

- Thắng Vũ, anh là kẻ độc ác, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Sao anh không tin lời em giải thích? Thắng Vũ.. Thắng Vũ..

Sức cùng, lực kiệt, cô quỳ xuống nền tuyết trắng và thổn thức khóc than. Người ta yêu nhau năm dài tháng rộng rồi cũng đến lúc chia tay, cô và anh chỉ bên nhau vỏn vẹn vài tháng thì có gì khiến anh khắc cốt ghi tâm chứ? Trong cuộc tình này, cô là kẻ thắng nhất thời, thua một đời, tự mình chuốc lấy đau thương.

Khóc chán chê, Thi San lê bước dọc theo dòng sông cho những cơn mưa tuyết giúp mình gội đi vùng ký ức ngọt ngào xen đau thương, Matthew kiên nhẫn lái xe theo cô.

Đôi lúc, anh muốn tiết lộ bí mật để xem cô đối với bạn anh như thế nào, có bất chấp tất cả và quay về hay không nhưng vì lời hứa của một người đàn ông nên anh đành mắt nhắm mắt mở nhìn cô vật vã, oán trách chàng nghệ sĩ đáng thương.

Những ngày tháng sau đó, Thi San không còn bỏ bữa nữa nhưng cường độ tập luyện của cô vẫn không hề giảm. Bao nhiêu nỗi niềm nhớ thương, hờn trách, cô trút hết vào những giai điệu thay cho lời muốn nói.

Chính vì cảm xúc luôn đong đầy và sự siêng năng mà cô tiến bộ vượt bậc so với các học viên khác.

Vốn tiếng Anh của cô quá yếu vì chỉ vừa hoàn thành chương trình học cấp ba nên Matthew cũng chi tiền mướn một giáo viên về dạy cấp tốc để cô có thể giao tiếp dễ dàng.

Cô nói với anh, chữ được, chữ mất thì anh còn cố gắng nghe và hiểu nhưng với người khác thì họ chẳng biết cô đang muốn diễn tả điều gì.

Cô không biết tất cả chi phí mà Matthew chi ra đều là tiền của Thắng Vũ. Cô cũng không thể nào biết được, giữa màn mưa tuyết, có một người đàn ông vẫn chiều chiều rảo khắp các con đường trong thành phố để mong được may mắn một lần gặp lại.

- Có lẽ cô ấy không ở thành phố này. Hoặc là, cô ấy ở đây nhưng chúng ta chưa có duyên gặp lại.

Thanh Phong cởi chiếc áo dạ, ngồi xuống cạnh Ngọc Vy và ôm cô vào lòng để an ủi. Tình cảm của anh dành cho Thanh Trà thế nào thì tình cảm Ngọc Vy dành cho Thi San cũng thế ấy.

Vì chiều ý cô nên trong suốt thời gian chờ cô hồi phục, anh đã lái xe lang thang đến từng góc phố to, con hẻm nhỏ trong vô vọng.

- Có khi nào cô ấy nói dối chúng ta không? Có khi nào cô ấy vẫn còn trong thành phố và chưa từng lên máy bay không? – Ngọc Vy đẩy anh ra, nhìn chằm chằm vào anh và hỏi.

- Anh nhờ bạn làm ở hãng hàng không kiểm tra danh sách hành khách hôm đó rồi, có tên cô ấy, Lã Thi San.

Ngọc Vy òa khóc, gục đầu vào lòng người yêu. Chỉ còn mấy hôm nữa là cô và anh sẽ về nước, điều đó đồng nghĩa với việc cô chẳng còn hy vọng gặp lại cô bạn thân tội nghiệp.

Giá như cô được tận mắt chứng kiến cuộc sống hiện tại của Thi San để xem bạn mình ăn có đủ no, mặc có đủ ấm, có được mọi người đối xử tốt không thì cô đã chẳng buồn lo đến mức này. Vì sao khi hạnh phúc đến tay cô thì hạnh phúc của Thi San lại vuột mất.

Ngày Ngọc Vy và Thanh Phong đáp xuống sân bay thì Nhã Tiên cũng phát hiện mình có thai gần hai tháng. Nghe tin Ngọc Vỹ đã về, cô giục Tăng Thiện mời hai người họ cùng đi ăn cơm để chúc mừng.

Kể từ lúc lấy chồng, tính tình Nhã Tiện thay đổi hẳn, hôm trước, chính mắt Tăng Thiện còn trông thấy cô vợ bé nhỏ của mình cầm tay một cụ già ăn xin dắt sang đường, sau đó còn móc ví biếu bà ấy chút tiền. Nếu là lúc trước, cô sẽ chê bẩn và tránh xa.

- Công nghệ thẩm mỹ bây giờ đúng là cao siêu thật, trông chị còn đẹp hơn lúc trước. – Nhã Tiên trầm trồ, quan sát thật kỹ gương mặt của Ngọc Vy.

Tiếp đó, cô quay sang Tăng Thiện, ngỏ ý muốn đi nâng cho cái mũi mình cao hơn chút nữa nhưng tên bác sĩ ngay lập tức giãy nãy từ chối, còn dọa nếu cô lén hắn đi làm phẫu thuật thì hắn sẽ ở trong bệnh viện cả ngày lẫn đêm luôn, khỏi về nhà.

- Em đùa thôi, anh làm gì mà nghiêm trọng thế? Em biết em đẹp sẵn rồi.

- Biết vậy là tốt.

Nhìn đôi vợ chồng tình tứ trước mặt, Ngọc Vy lại nhớ tới Thi San. Lúc trước, bạn cô và Thắng Vũ cũng quấn quýt như đôi chim trời, có ai ngờ chỉ loáng một cái mà người phương Đông, kẻ trời Tây.

Thi San ra đi biệt tích, Thanh Phong cũng giận luôn Thắng Vũ sau khi nhận được câu trả lời lạnh lùng vô tình từ chàng nghệ sĩ.

"Không hòa hợp" là lý do Thắng Vũ đưa ra và yêu cầu mọi người đừng chất vấn chuyện yêu đương cá nhân của anh.

Cũng vì biết Thanh Phong giận nên Nhã Tiên nào dám gọi Thắng Vũ đi cùng. Hai vợ chồng cô ở giữa, đành phải nay gặp người này, mốt gặp người kia.

- Kia chẳng phải là Thắng Vũ sao? Anh ta đúng là có mắt nhìn người, cô gái ấy không phải là con gái của bí thư thành phố sao? – Ngọc Vy siết chặt chiếc nĩa, giọng đầy phẫn nộ.

- Nghe nói cậu ấy đang được Phan Tiến Lực đỡ đầu. – Thanh Phong tiếp lời.

Tăng Thiện chẳng nói gì, cứ tiếp tục ăn. Hắn là người duy nhất trong bàn hiểu rõ tình cảnh của Thắng Vũ. Nếu anh có thể hẹn hò với Thu Nhiên thì anh đã chẳng để Thi San rời xa.

Anh đã từng nói với hắn rằng anh không muốn căn bệnh đó di truyền sang con mình, hại nó chịu đau, chịu khổ, mai này từ giã cõi đời, anh sẽ mang theo, chôn sâu xuống mồ, không để lại bất cứ điều gì liên quan.