Chương 191 - Tình Ca

Sau hơn một tháng điều trị trong bệnh viện, Thắng Vũ mới lại nhìn thấy ánh mặt trời. Thế nhưng, ánh mặt trời trong tim anh thì đã chẳng còn nữa rồi.

Quay lưng nhìn lại tầng lầu trên cao, nơi mình đã nằm trong suốt thời gian qua lần nữa, anh mới chui vào taxi và di chuyển đến công ty để diễn tròn vai một kẻ vừa đi công tác dài hạn trở về.

- Cậu ốm đi nhiều quá. – Châu Ly xót xa khi vừa nhìn thấy anh.

- Ai nằm viện cũng thế cả, ăn uống từ từ sẽ mập lên thôi mà.

Anh cười hiền rồi rảo bước vào thang máy, Châu Ly cũng vội vã vào theo. Khoảng cách từ sảnh chính lên phòng làm việc của anh đủ dài để cô báo cho anh biết chuyện Thanh Phong đã đến tìm và mình đã nói dối ra sao.

- Ban nãy em có kiểm tra email, có thấy tin nhắn của cậu ấy. – Anh bình thản đáp.

Trước ngày Thắng Vũ xuất viện, Tăng Thiện cho anh biết Thanh Phong và Ngọc Vy cũng đã lên máy bay ra nước ngoài thực hiện ca phẫu thuật tái tạo da trên mặt.

Dự tính đến khi cô hồi phục hoàn toàn cũng phải mất hai tới ba tháng. Khoảng thời gian đó sẽ đủ lâu để hai người họ nguôi ngoai cơn giận.

Giờ anh đã mất Thi San nên cũng chẳng thiết tha gì, anh sẽ chẳng ngại dỏng tai lên nghe mọi người chất vấn và chửi rủa. Anh sẽ xem đó là hình phạt cho những lời cay độc anh dùng để tổn thương người con gái anh yêu.

Sau khi nghe Châu Ly báo cáo tình hình công ty trong hơn một tháng qua và ký các văn kiện quan trọng xong thì Thắng Vũ lái xe về lại biệt thự.

Anh vẫn cần phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng nhiều nếu không muốn bản thân chết trước ngày nhìn thấy Thi San thành công.

Có lẽ sau này, bệnh viện chính là căn nhà thứ hai của anh. Theo như Tăng Thiện nói, anh phải đến khám và theo dõi liên tục.

Cũng may, trong khoảng thời gian Thắng Vũ nằm viện, Tăng Thiện đã giúp anh thuê người đến dọn dẹp, quét tước nhà cửa mỗi tuần, còn hắn thì ghé nhà anh thắp hương cho mẹ anh mỗi ngày chứ không thì anh sẽ cảm thấy lạnh lòng nếu bắt gặp khoảng sân phủ đầy lá rụng, chiếc bàn bám bụi và di ảnh chẳng người hương khói trong chiều tà ảm đạm.

- Thi San em.

Thắng Vũ bất giác lên tiếng gọi khi hình bóng người thương đang cầm cây chổi đứng cạnh gốc cây lộc vừng bỗng xuất hiện trước mắt anh.

Gương mặt cô vẫn vậy, cô vẫn nở nụ cười như bao buổi chiều mừng rối rít đón anh tan ca.

- Em khỏe không? Hãy nhớ mặc thêm áo ấm nhé, bên ấy tuyết đang rơi rất nhiều.

Khi giọt lệ trên khóe mi anh rơi xuống cũng là lúc nụ cười ấy biến mất. Anh muốn bản thân mãi mãi nhớ về cô nhưng nỗi nhớ này khiến anh đau đớn còn hơn căn bệnh anh đang mang trong người.

Lê bước đến cạnh gốc cây lộc vừng, Thắng Vũ ngồi khuỵu xuống, ôm lấy trái tim khốn khổ mà khóc thật nhiều. Nếu như anh cứ vờ như mạnh mẽ, nuốt nước mắt vào trong thì anh sẽ chết mất.

- Thi San ơi, anh nhớ em quá, anh nhớ em quá, Thi San. - Anh cố gọi tên cô để xoa dịu mất mát đau thương.

Ở nơi xa ấy, người con gái chung tình vẫn luôn nhớ về chàng nghệ sĩ đến hao gầy thân xác. Thi San thậm chí chẳng cho bản thân cơ hội rảnh rỗi vì những lúc như vậy, cô sẽ càng nghĩ về Thắng Vũ nhiều hơn.

Ngoài giờ học và tập luyện dưới sự hướng dẫn của Matthew, thời gian còn lại cô vẫn miệt mài trên cây dương cầm và những cuốn sách lý thuyết.

- Dừng lại đi Thi San, mau xuống ăn trưa đã.

Matthew đặt tay lên phím đàn và nghiêm giọng ra lệnh. Thứ âm thanh du dương bỗng gãy vụn khiến đôi bàn tay Thi San bất giác co lại.

Đây không phải lần đầu Matthew to tiếng với cô. Chế độ tập luyện anh đưa ra đã đủ nghiêm khắc đến mức gần như hà khắc khiến các học viên đều than vãn, duy chỉ có cô gái bé nhỏ này là dường như thấy nhiêu đó vẫn còn chưa đủ.

- Tôi không muốn ăn. – Cô cúi đầu, đáp lời.

- Này, sẽ không ai thương mình bằng chính mình đâu. Cho dù trước kia cô gặp phải chuyện gì nhưng bây giờ hãy nhìn về phía trước. Hãy sống cho tương lai, đừng sống cho quá khứ.

Trước mặt các học viên khác, Matthew đối với cô cũng như họ, cô sai, anh sẽ chẳng tiếc lời rầy la, quát mắng nhưng những lúc chỉ có hai người thì anh lại dịu dàng khuyên nhủ.

Anh biết rõ cũng cùng là một vết thương lòng nhưng đối với một người nghệ sĩ thì vết thương đó đau gấp nhiều lần hơn những người khác. Thi San cũng không là ngoại lệ.

- Tôi không quên được anh ấy. Tôi chết mất, Matthew à.

Thi San gục đầu xuống và khóc như một đứa trẻ. Xứ lạ, quê người, mùa đông tuyết phủ đã khiến cô không thể vờ mạnh mẽ được nữa.

Cô đã mặc định mối tình đầu chính là tình cuối và duy nhất của mình thì làm sao nói quên là quên ngay được.

- Đi theo tôi.

Dứt lời, Matthew nắm lấy tay Thi San và kéo cô ra khỏi phòng. Bên ngoài, tuyết vẫn rơi lả tả, nhuộm trắng vạn vật. Anh đẩy cô vào xe và nhanh chóng rời khỏi Học viện của mình.

Từ ngày cô đặt chân đến lò đào tạo này thì đây là lần đầu tiên anh đưa cô ra ngoài, cũng là lần đầu tiên, anh làm trái quy định do chính mình đặt ra. Tất cả cũng bởi vì cô là người mà Thắng Vũ hạ mình gởi gắm cho anh chăm sóc.