Chương 190 - Tình Ca

Trời vừa tảng sáng, Tăng Thiện đã lái xe rời khỏi chung cư. Nhã Tiên cũng không ngủ nữa, thức dậy dọn dẹp nhà cửa rồi đến bệnh viện.

Cô muốn kiểm tra xem em bé của mình phát triển thế nào vì hôm qua, cô vô tình bị trượt chân trong nhà tắm. Cũng may Tăng Thiện không biết chứ không thì hắn sẽ nhảy nhót lên cho mà xem.

Nữ bác sĩ rà máy siêu âm lên bụng Nhã Tiên và vô cùng ngạc nhiên vì chẳng thấy em bé nào cả. Máy móc của bệnh viện Nhân Tâm toàn là máy xịn, được kiểm tra, bảo dưỡng thường xuyên nên bảo nó có vấn đề là điều không bao giờ xảy ra.

- Sao thế được chứ? Rõ ràng tôi bị nghén mà, khó chịu và cứ ợ nôn. – Nhã Tiên run run cất tiếng.

- Triệu chứng đó có thể là do đau dạ dày. Cô nhìn nè, không có gì cả. – Nữ bác sĩ trỏ tay vào màn hình và nói.

Nhã Tiên có cảm giác như mưa đá rơi trúng đầu mình. Cô phải làm sao bây giờ? Mẹ Tăng Thiện rất mong cháu, ngày nào cũng gọi hỏi thăm. Nói không chừng, bà sẽ nghi ngờ cô giả có thai để giục con trai bà làm đám cưới.

Cũng may, nữ bác sĩ này mới đến công tác, chẳng biết Nhã Tiên là vợ của Tăng Thiện thành thử cô chẳng cần năn nỉ cô ấy giữ bí mật, cứ thế mà ra về.

Qua hết hai hôm, hội nghị cũng kết thúc và Tăng Thiện cũng nhanh chóng lái xe về thành phố. Lúc hắn đến nơi thì cũng đã xế chiều. Nhìn bữa cơm nóng hổi ngon lành, hắn thấy hạnh phúc vô cùng, cứ ôm lấy vợ mà hôn hít.

- Anh đi tắm đi rồi ra ăn. – Nhã Tiên đẩy hắn ra, thúc giục.

- Ừ, chắc con cũng đói rồi nhỉ? Ba sẽ tắm nhanh thôi. – Hắn hôn nhẹ bụng cô rồi chui tọt vào nhà tắm.

Cô cười mếu máo vì chẳng biết bắt đầu từ đâu để nói, thảo nào mà cái bụng cô cứ phẳng lỳ lỳ, còn tự tin mình là bà bầu có vóc dáng người mẫu.

Suốt bữa cơm, Tăng Thiện dễ dàng nhận ra tâm trạng bất ổn của Nhã Tiên. Thế nhưng, hắn lại cho rằng cô đang dỗi vì hắn vắng nhà quá lâu.

Để lấy lòng vợ, hắn xung phong rửa chén rồi sau đó ra phòng khách đấm bóp vai cho cô. Hắn không biết rằng người phụ nữ của hắn đang buồn lo đến mức muốn nhảy xuống sông.

- Em yêu à, em đang giận anh sao? Anh đã cố gắng chạy xe thật nhanh để về ăn cơm cùng em đấy. – Hắn gục đầu vào hõm cổ cô, cắn mấy cái thật nhẹ.

- Tăng Thiện à, em.. em gây ra họa rồi. Em xin lỗi. – Nhã Tiên bật khóc.

- Có chuyện gì? Em đừng khóc, từ từ nói anh nghe, trời có sập xuống thì anh cũng sẽ đỡ cho em.

Câu khẳng định chắc như đinh đóng cột của Tăng Thiện làm Nhã Tiên cũng phần nào bình tĩnh lại.

Cô đem chuyện sáng nay kể rõ đầu đuôi cho hắn nghe, đồng thời liên tục xin lỗi và phân trần rằng không phải cô cố ý giả có thai để lừa hắn cưới mình.

- Thế em đi khám ở bệnh viện nào mà lạ vậy? – Tăng Thiện nghiêm giọng, hỏi.

- Là phòng khám tư trong hẻm, lúc đó em sợ nên không dám tới bệnh viện.

- Ôi trời ơi, vợ tôi. Ít ra em cũng phải dùng que thử rồi mới đi khám chứ nhỉ? – Hắn lắc đầu, tặc lưỡi nhìn cô.

Nghe hắn nói thì cô mới nhớ, sao lúc đó cô không nghĩ tới chuyện dùng que thử nhỉ? Nếu thử trước thì có đâu nhầm lẫn ra thành thế này.

- Có phải anh cho rằng em cố tình nói dối? – Cô tủi thân, cúi đầu, lí nhí cất lời.

- Nếu nhờ lời nói dối đó mà anh có được vợ thì cũng tốt mà. Nhã Tiên à, chúng ta đã là vợ chồng, sớm muộn gì cũng có con thôi. – Hắn xoa đầu cô, âu yếm dỗ dành.

- Nhưng em biết ăn nói làm sao với mẹ anh đây?

- Nói gì nữa. Do con trai mẹ yếu quá, một lần chẳng thể làm người phụ nữ của nó mang thai. Sao lại trách em.

Lời vừa dứt, Tăng Thiện liền bế bổng cô lên, tiến vào phòng ngủ và ném cô lên giường.

Hóa ra cô không hề có em bé, vậy mà hại hắn vừa cưới xong lại phải kiềm nén ham muốn, ôm cũng chẳng dám ôm chặt. Hôm nay, hắn nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.

- Anh.. anh làm gì thế? Còn chưa tắt ti vi. – Nhã Tiên lùi vào trong vách vì có linh cảm chẳng lành.

- Còn làm gì nữa, chúng ta phải mau mau tạo ra một em bé để còn xoa dịu nỗi thất vọng của mẹ anh.

Sau một hồi bò quanh giường để tránh né thì Nhã Tiên cũng bị chồng cô bắt được. Nhìn cô co rúm trong lòng mình, dục vọng của người đàn ông trong hắn càng trỗi dậy mạnh mẽ.

- Vợ à, thả lỏng nào. Anh hứa sẽ nhẹ nhàng với em.

Lời nói dụ hoặc, hơi thở nam tính dần dần đánh tan nỗi sợ trong lòng cô, cơ thể cũng từ từ xuôi theo từng hành động dẫn dắt của hắn.

Đêm đó, cả hai lao vào nhau trong cơn say và chẳng để lại nhiều ký ức nhưng ngay giờ phút này, khi hai cơ thể hòa làm một, cả Nhã Tiên lẫn Tăng Thiện đều xúc động vì cảm nhận được họ chính thức thuộc về nhau.

Có điều, qua mấy phút sau thì Nhã Tiên biết bản thân đã bị Tăng Thiện lừa, hắn chẳng dịu dàng như lời hắn hứa, ra sức đòi hỏi quyền lợi của người làm chồng, hết đưa cô lên đỉnh núi rồi lại ném cô xuống vực sâu, nhấn chìm cô trong hoan lạc, ép cô lộ ra bản năng nguyên thủy nhất của loài người.

- Anh là đồ dối trá. – Cô cấu mạnh các móng tay vào lưng hắn, hét lên.

Mặc kệ cô cào cấu, hắn vẫn tập trung triệt để vào chuyên môn. Xa cô hai ngày, hắn nhớ cô quay quắt, chẳng lời nào diễn tả hết nên phải dùng hành động vậy.