Chương 189 - Tình Ca

Một tuần sau khi Thi San rời đi thì đám cưới của Tăng Thiện và Nhã Tiên cũng diễn ra.

Là ngày vui của con gái nhưng gương mặt Triệu Kiến Đức lại buồn rầu vì ông chẳng biết Thi San đã đi đâu rồi.

Phòng trà nơi cô từng làm việc chỉ nói rằng cô xin nghỉ cách đây một tuần và khi ông dò la đến phòng trọ cô thuê thì người ta cho biết cô đã đi từ lâu, bỏ toàn bộ vật dụng lại.

Vì lo lắng nên ông đã lần tìm về quê người cũ và hỏi thăm nhưng người trong làng chẳng ai hay biết gì về tung tích của con gái ông cả.

- Ông làm gì mà mặt mày cứ ủ dột suốt mấy ngày vậy?

Hứa Tuyết Linh chau mày, khều vào tay chồng khi nhác thấy những vị khách đầu tiên xuất hiện dưới bậc tam cấp dẫn lên phòng tiệc.

- Con gái sắp gả đi rồi, bà không buồn à? – Triệu Kiến Đức viện lý do chống chế.

- Nó ở ngay trong thành phố mà. Có xa xôi gì đâu. Nếu ông muốn thì ngày nào cũng lái xe đến thăm nó là được.

Triệu Kiến Đức gật gù, lấy lại tinh thần đón khách.

Thi San biến mất và Thắng Vũ cũng đi công tác mất dạng, nghe Châu Ly nói anh sẽ nán lại nước ngoài hai tháng để giải quyết công việc nên ông cũng lấy làm ngạc nhiên lắm.

Trước giờ, Thắng Minh chỉ hoạt động ở thị trường nội địa, chẳng biết anh tài cán cỡ nào mà lấn sang ngoại địa trong khi tình hình tài chính của công ty vẫn rất chông chênh. Có điều, ông chẳng còn là cổ đông nên đâu có quyền hỏi han, tìm hiểu.

Một người là con trai của giám đốc bệnh viện Nhân Tâm, còn một người là con gái cưng của một trong những nhà đầu tư có tiếng trong thành phố nên đám cưới này chẳng thua kém gì siêu đám cưới của các cậu ấm, cô chiêu nhà tài phiệt dù rằng Tăng Thiện đã cố tối giản hết mức và hạn chế số khách mời theo ý của Nhã Tiên, nếu không, nhà hàng này chẳng đủ chỗ chứa.

- Chúc hai người hạnh phúc. Hãy nắm lấy tay nhau và đi đến cuối con đường nhé. – Thanh Phong xúc động bắt tay Tăng Thiện và nói.

- Cám ơn cậu, chắc chắn là như vậy rồi.

Lúc này, Thanh Trà và Tấn Vinh cũng vừa đến. Mina cứ mở to mắt ra mà nhìn vì cô bé nhận thấy cô dâu rất giống với mấy con búp bê mặc váy công chúa của mình, có điều, con búp bê này lớn quá.

- Chị thật là xinh đẹp. Cô dâu của năm đây rồi. – Thanh Trà bỏ phong bì mừng cưới vào thùng rồi quay sang chọc ghẹo Nhã Tiên.

- Nhờ phúc Tăng Thiện nên cô mới gọi tôi bằng chị nhỉ? Nếu cô thấy thích thì cũng mau mau làm đám cưới là được mà.

Nhã Tiên nói xong thì phì cười, Thanh Trà cũng chẳng nhịn được mà cười theo. Hai cô gái trước giờ vẫn luôn cà khịa nhau, đến tận hôm nay vẫn không bỏ thói quen cũ.

Thật ra, cách đây mấy hôm, mẹ Tấn Vinh cũng đã sang nhà Thanh Trà và xin phép ba mẹ cô cho con trai bà được phép hẹn hò, đưa đón cô.

Tuy đôi bên yêu nhau thật lòng nhưng họ vẫn cần thêm thời gian để hiểu đối phương, tránh những vướng mắc hay xung đột xảy ra sau này.

Vì hiểu tính Thanh Trà chỉ dạn dĩ khi bên cạnh có người thân và rụt rè, nhút nhát khi chỉ có một mình nên Tấn Vinh luôn tháp tùng cô mọi lúc có thể, trừ những ngày hắn quá bận rộn, không sắp xếp được công việc mà thôi.

Đám cưới xa hoa nhưng ấm cúng và đong đầy hạnh phúc khiến cả cô dâu và chú rể đều rơi nước mắt. Hành trình đi tìm một nửa của đời họ đã trải qua không ít gian truân.

Ngày Tăng Thiện bay đến đây, tiếp nhận chức trưởng khoa xét nghiệm, hắn đâu có ngờ sẽ gặp được chân tình ở thành phố này.

Ngày Nhã Tiên gặp mặt Tăng Thiện tại bữa tiệc thôi nôi Mina, cô cũng đâu ngờ hắn sẽ trở thành chồng của mình.

Sau đám cưới, Nhã Tiên chuyển đến căn hộ của Tăng Thiện. Vì không phải sống chung cùng ba mẹ chồng nên cô cảm thấy khá thoải mái. Ngoài những lúc đến trường thì cô sẽ dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm chờ chồng về.

Tuy Tăng Thiện ngỏ ý muốn thuê người giúp việc nhưng cô không đồng ý vì không muốn không gian riêng tư của hai vợ chồng bị phá vỡ, hơn nữa, cô muốn tự tay chăm sóc tổ ấm nhỏ này.

- Bé con này cũng ngoan đấy chứ. Anh thấy em không có bị hành nhiều. – Tăng Thiện đưa tay ve vuốt cái bụng của vợ và thủ thỉ.

- Chắc ngoan giống ba nó. – Cô tủm tỉm đáp.

- Ngày mai anh phải đi tỉnh dự hội nghị rồi, nếu em buồn thì cứ sang nhà ba mẹ chơi, khi nào anh về anh ghé đón. – Hắn áp tai vào bụng cô, thì thầm.

- Vâng.

Hội nghị diễn ra hai ngày đồng nghĩa với việc Tăng Thiện sẽ không ở bên vợ hai ngày. Thế nên đêm nay hắn cứ ôm lấy Nhã Tiên không buông, có điều hắn chẳng dám làm gì hơn vì dù sao em bé cũng đang ở trong bụng cô.

- Anh sao vậy? – Nhã Tiên chau mày nhìn vẻ mặt dỗi hờn của chồng.

- Không có gì. Anh chỉ hơi ghen tị với con thôi, nó được ở bên em hai bốn trên hai bốn.

Cô tròn mắt nhìn hắn như thể người ngoài hành tinh vừa đáp đĩa bay xuống Trái Đất. Ai đời cha lại đi ghen tỵ với con vậy kìa? Cô biết hắn đang trách bé con đến quá sớm, khiến cha mẹ nó chẳng có được một tuần trăng mật cho ra hồn.

Thế nhưng, tất cả là do lỗi của hắn mà, ai bảo hắn một phát trúng thưởng, giờ còn ở đây than vãn này nọ.

- Chồng à, anh ráng đợi thêm tám, chín tháng nữa nha. – Cô đập đập vào má hắn, cất tiếng nũng nịu.