Chương 18 - Tình Ca
Chân mày Thắng Vũ hơi chút nhíu lại, rốt cuộc cái khung cảnh đang diễn ra có ý nghĩa gì đây? Trông bộ dạng Thanh Phong giống biến thành giúp việc đôi với Thi San vậy. Anh mới xẹt ra chợ có mấy phút mà họ nhanh chóng làm thân tới thế ư?
- Trùng hợp ghê, cậu biết gì không Thắng Vũ? Tôi và Thi San từng gặp nhau đấy, em ấy va phải tôi ở bến xe vào cái ngày theo dì Tâm Lan lên nhận việc. - Thanh Phong hào hứng tiết lộ ngay khi vừa ngồi vào bàn.
Ánh mắt Thắng Vũ dời từ người bạn thân sang người con gái. Hóa ra vì chạm mặt từ trước nên họ mới dễ dàng bắt chuyện như vậy.
Đối diện anh, Thi San hơi cúi đầu, chăm chú xới cơm ra chén và chuyển qua. Cô bẽn lẽn cất tiếng mời hai anh dùng cơm và chờ động đũa.
- Cậu đi đâu ra bến xe mà gặp em ấy? – Thắng Vũ dịu giọng hỏi.
- Ra nhận quà dưới quê gởi lên, ông chú họ xa mấy đời trồng vườn trái cây, hè nào thu hoạch cũng gởi cho mười mấy ký, không lấy thì chú ấy buồn. – Thanh Phong đáp.
- À. Thôi ăn đi, Thi San tự nhiên nha em, cứ coi đây là nhà em, đừng ngại.
Theo câu nói, Thắng Vũ gắp miếng thịt bỏ vào chén cô trước rồi mới gắp cho mình. Anh làm vậy vì muốn cô theo đà ấy mà dạn dĩ hơn.
Từng đi đây đi đó nhiều, tiếp xúc cũng khá nhiều người, anh hiểu những cô gái rụt rè giống cô nếu không có ai gắp cho trước thì kiểu gì cũng nhón nhén ăn cơm trắng, ăn hết nửa chén cơm trắng mới gắp vài ba cọng rau cho nửa chén còn lại và thế là đứng lên, bảo no rồi trong khi bụng còn đói meo.
Lời nói cùng hành động của Thắng Vũ chỉ khiến Thi San càng run hơn, thiệt tình là chỉ cần nghe giọng anh cất lên là cô cũng run rồi, mặc dù anh nói không lớn, rất dịu dàng, trầm ấm.
- Vâng ạ. – Cô khẽ đáp.
Thói đời vẫn thường lạ lùng như vậy, càng sợ thì Thi San càng chỉ tập trung vào việc ăn cơm, không ngó nghiêng hay ngẩng lên trò chuyện đôi lời như Thanh Phong lẫn Thắng Vũ, thành thử chén cơm của cô nhanh hết nhất dù rằng đã cố ăn từng đũa nhỏ, không có và.
Đối diện cô, Thắng Vũ vẫn rất để ý, mọi lần anh ăn uống chậm rãi từ tốn nhưng giờ đây phải nuốt cho mau. Nếu anh đoán không lầm, cô sẽ chỉ ăn hết bấy nhiêu đó rồi rời bàn.
Còn Thanh Phong vì ăn cơm lạ chỗ, lạ chén lạ dĩa, lạ vị nên đột nhiên nghe ngon, đâm ra cũng nhai rất tốt. Chơi với nhau từ hồi học chung cấp một nhưng đây là lần đầu anh theo chân Thắng Vũ về nhà dùng bữa.
- Lấy cho anh thêm chén nữa, lưng lưng thôi.
Thắng Vũ vội vàng đưa cái chén không sang phía Thi San, nhỏ tiếng đề nghị ngay lúc cô nàng vừa buông đũa, toan đứng lên.
Nối tiếp anh, Thanh Phong cũng nhờ vả. Cô khẽ gật đầu vâng dạ, đón lấy từng cái và xới cơm vào. Vừa hay lúc xong thì trong nồi còn độ chừng đúng một chén.
- Em ăn hết luôn đi mà rửa nồi, để thừa sang buổi chiều mất ngon. – Thắng Vũ cười hiền, mái tóc khẽ bay nhẹ theo cử động của anh.
- Dạ. – Cô bẽn lẽn đáp.
- Em nấu ăn ngon quá Thi San, mai mốt không làm cho Thắng Vũ nữa thì về nhà anh nhé. – Thanh Phong cười hóm hỉnh.
- Cậu định cướp người của tôi đấy à? Thật trắng trợn.
Cuộc đối thoại giữa hai người họ khiến Thi San bất giác mỉm cười, một nụ cười thoáng qua nhẹ nhàng chỉ đủ để cho một người chú ý cô nhìn thấy mà thôi.
Có niềm vui cùng ấm áp vô hình len nhẹ trong cõi hồn Thắng Vũ, nét duyên thầm kín này anh muốn sở hữu chỉ cho riêng mình. Thứ xúc cảm lạ lùng khiến anh tự vấn chính trái tim phải chăng đã biết lối yêu đương.
Dùng bữa xong, Thắng Vũ kéo Thanh Phong lên lầu lấy quà, còn Thi San ở lại dọn rửa.
Cô mặt ủ mày chao, thầm nhẩm tính từ đây đến ngày Thắng Vũ trở lại trường cũng còn hơn một tuần nữa chứ đâu có ít, mà chắc gì trưa nào anh cũng lôi Thanh Phong về như bữa nay. Ảnh hình khi ngồi vào chiếc bàn chỉ có hai người đó khiến cô rùng mình, hết dám nghĩ.
- Chắc mình phải mua bánh về giấu trong phòng thôi. - Cô thở dài, nói khẽ.
Lúc này, phía trên lầu, Thanh Phong và Thắng Vũ đang bàn luận sôi nổi về những chủ đề xoay quanh âm nhạc.
Khác với Thắng Vũ chỉ theo đuổi mỗi cây dương cầm, Thanh Phong chơi được cả violin. Vậy nên, món quà lần này anh mang về tặng cho ông bạn không gì khác chính là cây vĩ cầm.
- Tôi đã đến bảo tàng nơi trưng bày cây vĩ cầm huyền thoại Messiah Stradivarius. Tuy không biết chơi nhưng cảm giác lúc nhìn thấy nó thật tuyệt. – Thắng Vũ mơ màng nhớ lại, trầm giọng nói.
- Đối với các nghệ sĩ vĩ cầm, một lần được cầm chiếc violin ấy trên tay là vinh dự cả đời đấy. Tiếc thay, nó được về hưu rồi, chỉ để ngắm mà thôi.
Thanh Phong buông giọng tiếc nuối. Anh cũng không khác gì họ cả, cũng muốn một lần chạm tay kéo phím đàn ấy.
Trong nhà anh cũng có chiếc vĩ cầm giá cả triệu đô làm từ cùng nguyên liệu cấu thành Messiah Stradivarius là gỗ Vân sam, thế nhưng, âm thanh của nó không thể nào sánh được báu vật được mệnh danh là độc nhất vô nhị ấy, dù kỹ thuật chế tác là nghiên cứu từ đó mà ra.