Chương 188 - Tình Ca

Chiếc phi cơ rời khỏi đường băng và từ từ cất cánh. Quang cảnh bên dưới thu nhỏ dần rồi mất hút. Matthew rút khăn giấy đưa cho Thi San vì nhận ra mắt cô ngấn lệ.

- Hãy tựa vào tôi nếu điều đó khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. – Anh cất giọng nhẹ nhàng, tỏ vẻ cảm thông.

- Tôi ổn.

Cô đưa tay lên, nắm lại và tỳ vào nhân trung để ngăn không cho lệ tuôn trào. Từ giây phút này trở đi, cô sẽ phải mạnh mẽ, dẫu cho trong lòng có yếu đuối thì vẫn phải tạo ra một vẻ ngoài thật kiên cường.

Lúc Thi San đặt chân xuống sân bay nơi xứ lạ thì cũng là lúc lá thư của cô được chuyển tới tay Ngọc Vy. Nhìn những dòng chữ nắn nót trên trang giấy trắng, nước mắt Ngọc Vy thánh thót rơi xuống, làm nhòe tất cả.

Cô không thể tin được Thi San lại chọn cách rời đi trong im lặng và cắt đứt hoàn toàn liên lạc.

- Đưa anh xem.

Thanh Phong giựt lấy tờ giấy từ tay người yêu và đọc thật nhanh. Môi anh mấp máy chẳng thốt nên lời vì chuyện này vượt quá sức tưởng tượng.

Chẳng phải Thắng Vũ một hai tranh giành Thi San về tay mình ư? Tại sao cậu ấy lại có thể nói lời chia tay khi cả hai chỉ mới công khai hẹn hò được vài tháng?

- Tội nghiệp bạn em quá. Cô ấy phải làm sao khi chỉ có một mình ở bên đó đây? Mấy hôm trước hai đứa em còn nói chuyện qua điện thoại, em cứ tưởng cô ấy đang ở cùng Thắng Vũ. – Ngọc Vy nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.

- Em bình tĩnh nào, để anh gọi Thắng Vũ hỏi xem.

Anh ngồi xuống, một tay ôm lấy đầu cô dỗ dành, còn một tay gấp gáp ấn vào điện thoại để mở nguồn. Bản thân anh cũng lo cho Thi San lắm. Riêng việc đi lại trong thành phố mà cô còn lạc tới lạc lui thì làm sao cô có thể bươn chải nơi nước bạn chứ? Hơn nữa, trong lá thư, cô chỉ nói là đi theo một thầy dạy đàn ngoại quốc chứ cũng chẳng nói hắn ta tên gì, ở đâu.

- Sao rồi anh? – Ngọc Vy sốt ruột hỏi.

- Có lẽ điện thoại của cậu ấy hết pin rồi. Để anh chạy đến công ty xem sao.

Lời vừa dứt, Thanh Phong liền quay trở lên lầu, thay đồ rồi gấp gáp chạy xuống, ra thẳng ga ra xe.

Trên đường đến công ty Thắng Minh, anh lấy điện thoại gọi tới Học viện, nhờ hiệu trưởng điều một giảng viên khác xuống đứng lớp giúp mình.

Dù chưa biết Thắng Vũ và Thi San chia tay vì lý do gì nhưng thân là đàn ông nên lẽ đương nhiên anh đứng về phía cô.

Phải đau khổ và tuyệt vọng đến nhường nào thì cô mới chọn cách rời xa quê hương, tha phương chốn đất khách. Lẽ nào cô không biết, khoảnh cách giữa hai nơi là nghìn trùng mây hay sao?

- Cậu ấy đi công tác kết hợp nghỉ dưỡng rồi, cậu ấy đang theo một dự án hợp tác với một công ty ngoại quốc nên có lẽ phải hai tháng sau mới về. – Châu Ly tươi cười trả lời khi nhận được câu hỏi của Thanh Phong.

- Thắng Vũ đổi số điện thoại rồi sao?

- Cậu ấy chỉ liên lạc với tôi qua email nên tôi cũng không biết nữa.

Đôi chân mày Thanh Phong nhíu lại và bàn tay anh nắm chặt, ngỡ như nếu anh đang cầm thứ gì đó thì sẽ khiến nó vỡ vụn.

Nỗi bất an len lỏi trong lòng khiến hơi thở của anh trở nên khó khăn. Ngoài Thắng Vũ ra, anh còn biết tìm ai để hỏi về Thi San đây.

Nghĩ tới khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt của Ngọc Vy, anh chẳng dám gọi điện thông báo với cô. Chẳng còn cách nào khác, anh soạn nhanh vài câu hỏi và gởi qua email cho Thắng Vũ.

Chưa bao giờ anh bất mãn và giận cậu bạn thân như lúc này. Trong mắt anh mà nói, Thi San mong manh như cành liễu, không hề mạnh mẽ, lanh lợi như Ngọc Vy. Anh lo cô bị kẻ xấu lợi dụng.

- Thi San ơi là Thi San, sao em có thể đi mà chỉ để lại một lá thư kia chứ? Ít ra em nên nói cho anh biết trước mấy ngày chứ.

Vừa than trách, Thanh Phong vừa đấm mạnh vào vô lăng.

Đợi qua hai tháng e là quá trễ. Dù gì cũng từng là tình nhân, lẽ nào Thắng Vũ vô tâm, vô tình đến mức bỏ mặc, không quan tâm người mình từng thương ư? Sao anh không biết tên nghệ sĩ đó có trái tim làm bằng đá vậy kìa.

- Thắng Vũ, tốt nhất cậu nên cầu nguyện cho cô ấy được bình an, nếu cô ấy có chuyện gì, tôi và Ngọc Vy sẽ không tha cho cậu.

Trong lúc Thanh Phong đổ dồn sự giận dữ lên Thắng Vũ thì chàng nghệ sĩ vẫn đang nằm trong phòng vô trùng.

Chuyện Thi San rời khỏi đây, anh đã nghe Tăng Thiện nói lại. Bản thân anh cũng không nghĩ Matthew lo thủ tục nhanh đến vậy.

Gởi gắm cô cho người ấy, anh rất yên tâm. Chỉ có điều, anh lo cô sẽ nhớ cố hương và buồn bã trong mấy tháng đầu.

Trong tương lai, anh biết mình chẳng thể nào đàn được nữa vì các ngón tay này sẽ dần mất đi sự linh hoạt. Có chăng, anh chỉ có thể thao tác như một kẻ đang tập tành chơi đàn mà thôi.

Đến lúc đó, chỉ cần ngắm cô biểu diễn thông qua màn hình ti vi là anh cũng cảm thấy đủ an ủi, đủ vui rồi.

Mai này, cô chắc chắn sẽ có cuộc sống riêng với gia đình nhỏ hạnh phúc của cô. Tương lai, cô sẽ lãng quên anh hoặc có chăng cô sẽ giấu anh vào một góc nhỏ nào đó trong tim, họa hoằn thật lâu mới nhớ tới.

Còn anh, sẽ chẳng bao giờ anh quên cô và thôi hết yêu cô. Anh sẽ nguyện cầu hằng đêm cho cô được an yên, mạnh khỏe.

- Thi San, tạm biệt. À, chúng ta chẳng còn gặp nhau nữa đâu nhỉ. Vĩnh biệt em.

Anh từ từ nằm xuống, nước mắt chảy dài, thấm ướt chiếc gối. Giấc mơ đề tên nhau chung trên một tấm thiệp hồng tan vỡ từ đây nhưng anh tuyệt đối không để thời gian xóa nhòa hình bóng cô trong tim, anh muốn ôm ấp bóng hình ấy cho đến cuối đời.