Chương 187 - Tình Ca
Đã hai tuần trôi qua kể từ cái đêm Thi San gặp Matthew. Sáng hôm nay, khi nhận lấy visa từ tay anh thì cô mới nhận ra thời gian không trôi lâu như cô tưởng. Anh cũng đã đặt vé máy bay, giờ khởi hành là tối ngày mốt.
Bản thân cô cũng chẳng có đồ đạc gì cần thanh lý, chỉ là một chiếc đệm nhỏ, chăn, gối và cái bếp ga mini, chiếc quạt máy, vài cái nồi, chén, đũa. Thế nên, cô quyết định tặng chúng lại cho chị gái ở phòng kế bên.
- Tôi nghe đây Thi San. – Giọng Tăng Thiện dịu dàng cất lên bên kia đầu máy.
- Tăng Thiện à, ngày mốt tôi bay rồi. Thời gian qua thật sự cám ơn anh rất nhiều. Mai này nếu thành công, tôi sẽ quay lại và gặp anh, còn nếu tôi thất bại thì tôi sẽ ở bên đấy luôn.
- Cô nhất định sẽ thành công, Thi San à, cố lên nhé, cô là cô gái mạnh mẽ nhất mà tôi từng biết. Tiếc quá, hôm đó tôi vướng lịch công tác rồi, nếu không, tôi sẽ đến tiễn cô.
- Đừng đến, tôi sợ mình sẽ khóc mất. Vậy nhé, có lẽ qua đó tôi sẽ không liên lạc với anh được đâu. Matthew nói tôi sẽ bị nhốt trong hai năm.
Tăng Thiện hạ chiếc điện thoại xuống ngay khi cuộc gọi vừa kết thúc. Hắn đưa đôi mắt ủ dột nhìn người đàn ông đang nằm nhắm mắt trong phòng cách ly.
Các thủ tục hoàn tất nhanh hơn hắn tưởng tượng, có lẽ khi Thắng Vũ được phép ra khỏi căn phòng này thì Thi San cũng đã bắt được nhịp sống nơi xứ người.
Khi màn đêm buông xuống, Thi San lại bước đi trên con đường hắt hiu ánh đèn quen thuộc để đến phòng trà và trình diễn lần cuối trước khi nghỉ việc.
Cô cảm thấy áy náy vì chưa làm được bao lâu mà đã rời đi. Thế nhưng, anh chàng chủ quán không những không trách mà còn động viên cô cố gắng tỏa sáng với đam mê.
Giây phút nốt nhạc cuối cùng lịm dần thì cô cũng đứng dậy và nói lời cảm ơn cũng như tạm biệt những vị khách đã luôn yêu mến, tặng hoa, vỗ tay ủng hộ mình.
Những lời nói chân thành của cô chạm tới trái tim của tất cả những người đang hiện diện bên dưới sân khấu làm ai cũng sụt sùi cảm động.
- Mai này cô nổi tiếng rồi, thành tài rồi thì đừng quên phòng trà nhỏ này nhé, hãy ghé và biểu diễn cho tôi nở mặt nở mày với mọi người. – Anh chủ quán đưa xấp tiền lương cho cô và cười toe toét, dặn dò.
- Vâng ạ.
Thi San cúi chào lần nữa rồi cất bước quay lưng.
Như bao đêm đông đã qua, đêm nay, gió vẫn lạnh và bầu không khí vẫn ảm đạm. Tiếng gót giày của người con gái khua đều xuống lòng đường vắng vẻ.
Cô đưa tay kéo chiếc khăn quàng sát vào cổ mình, tự tìm chút hơi ấm giữa nỗi cô đơn.
Cách đây mấy hôm, Tăng Thiện đưa cô về quê thăm mộ bà và mẹ cô rồi đưa cô đi mua sắm rất nhiều quần áo, giày mùa đông để cô mang theo vì thời điểm này, ở nước bạn rất lạnh, tuyết rơi phủ trắng trời, dày cả lớp.
Suốt thời gian qua, mặc dù cô ở cách hắn khá xa nhưng hắn vẫn thường xuyên lui tới, mua các món ngon và bổ dưỡng cho cô cũng như an ủi, động viên cô vượt qua nỗi đau của mối tình đầu đời tan vỡ.
Hắn là người duy nhất khiến cô tin có một tình bạn thật sự giữa nam và nữ, không hề đan xen tình yêu đôi lứa.
Cô cố bước đi thật chậm để lưu lại con đường này vào trong vùng kỷ niệm của riêng mình. Qua ngày mai, cô sẽ không đi trên con đường này nữa, hai năm, ba năm sau cũng chưa chắc gì cô sẽ quay trở lại.
Những gì thuộc về thành phố hoa lệ này đều khiến cho cô nhớ về anh, một con đường vắng, ngọn đèn cao áp, bến sông u buồn và cơn mưa đêm hè đều ghi khắc hồi ức ngọt ngào lẫn đớn đau.
Ngày cuối cùng ở thành phố, Thi San thu dọn tất cả đồ đạc mang sang tặng chị gái phòng bên cạnh rồi đón taxi đến căn phòng trong khách sạn gần sân bay mà Matthew thuê cho mình.
Lúc đi ngang bưu điện, cô ghé vào, gởi lá thư cho Ngọc Vy. Cô không dám đối diện cô bạn để nói lời chia tay vì sợ bản thân sẽ khóc, nước mắt cô đã rơi vì người đàn ông đó quá nhiều rồi.
Đúng bốn giờ chiều, Matthew và Thi San trả phòng rồi chất hành lý lên taxi, di chuyển sang sân bay. Sau khi hoàn tất các thủ tục, cô lững thững băng sang bên kia đường và tựa vào lan can, nhìn bao quát xung quanh.
Thi San đã từng rất muốn được đi máy bay nhưng không phải là trong tâm trạng rối bời này. Rốt cuộc cô đang đi tìm ước mơ hay đang chạy trốn quá khứ đau thương?
Đôi mắt nhuốm sầu nhìn chằm chằm vào những tòa nhà phía xa, cô cứ ngỡ như đó là những tòa nhà mà cô đã từng nhìn thấy vào mỗi buổi chiều tối tựa cửa trông ngóng Thắng Vũ đi làm về.
Dải mây xám ngắt che lấp vầng dương vốn đã lu mờ vì khói sương chiều đông. Hàng cây bên dưới trút tàn lá khô trong cơn gió lạnh rồi tản mác về muôn phương. Khung cảnh tịch liêu, tiêu điều càng khiến cô nhớ anh da diết.
Nếu đem nỗi hận và yêu lên bàn cân so sánh thì rõ ràng là cô yêu anh nhiều hơn, chỉ là anh đã bỏ cô ra khỏi tim anh mất rồi.
- Vào thôi Thi San, sắp đến giờ bay rồi. – Matthew tiến đến cạnh cô và nhẹ nhàng cất tiếng.
- Matthew à, anh hãy đào tạo tôi thật nghiêm khắc nhé. Tôi muốn trở thành một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng. – Cô nói trong khi mắt vẫn nhìn vào khoảng không trước mặt.
- Tất nhiên rồi. Chính vì có niềm tin ở cô nên tôi mới ngỏ lời hợp tác, đi nào.
Anh nắm lấy tay cô và dẫn vào khu vực phòng chờ. Những bước chân cuối cùng dưới bầu trời quê hương khiến tâm tư cô dâng lên niềm cảm xúc khó tả, nửa muốn ở lại, nửa muốn rời đi.
Thế nhưng, cô có còn lý do nào để ở lại chứ? Cô đã từng tưởng tượng Thắng Vũ sẽ đột ngột xuất hiện và đưa cô trở về nhưng điều đó vốn dĩ là vô vọng, bên cạnh anh đã có cô gái khác rồi.