Chương 186 - Tình Ca

- Lâu quá không gặp cậu. Hồi phục tốt chứ? – Tăng Thiện nhìn xuống đôi chân Thanh Phong, hỏi khẽ.

- Có thể chạy được rồi. Mà.. hai người đang hẹn hò à?

Chẳng hẹn mà cả Nhã Tiên và Tăng Thiện đều gật đầu. Chàng bác sĩ cũng vui mừng thông báo rằng mình và cô sẽ kết hôn sớm vì bác sĩ đã bảo cưới.

Thanh Phong đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác nhưng vẫn bắt tay chúc mừng hai người họ. Tốc độ phát triển mối quan hệ này của họ nhanh quá thành thử anh hơi bỡ ngỡ.

Anh cũng cảm thấy mừng cho Nhã Tiên vì đã tìm được bến đỗ. Tính ra thì bây giờ ai cũng có đôi có cặp cả rồi.

Nếu như không phải vì Ngọc Vy ngại ra ngoài, ngại tiếp xúc với mọi người thì anh đã hẹn cả Thắng Vũ, Thi San và đôi vợ chồng tương lai này cùng anh và cô đi ăn một bữa để chúc mừng.

- Anh mua cho Thanh Trà ạ? – Nhã Tiên lại hỏi khi thấy bà chủ trao cho Thanh Phong hai phần bánh canh.

- Là Ngọc Vy. Hôm nay cả nhà anh đi tiệc hết rồi, chỉ còn anh và cô ấy.

- Lúc trước em nghe nói chị ấy dọn đi rồi mà. Chị ấy mới quay về sao?

- Là anh năn nỉ cô ấy về. Sau này cô ấy sẽ sống cùng anh, có lẽ anh cũng sẽ sớm kết hôn với Ngọc Vy.

Nhã Tiên nhận thấy trong đáy mắt Thanh Phong dâng lên niềm hạnh phúc khi nhắc đến Ngọc Vy. Xem ra, anh cũng giống Thắng Vũ rồi, vướng vào lưới tình của mấy cô nàng giúp việc.

Có điều, Thắng Vũ yêu Thi San nhanh như cơn mưa rào mùa hạ còn Thanh Phong thì phải qua hết mấy mùa mưa ngâu mới nhận ra.

- Vậy.. hôm nào anh rủ chị Ngọc Vy đi ăn cùng bọn em nhé. – Nhã Tiên hào hứng gợi ý.

- Chờ sau khi cô ấy làm phẫu thuật thì anh sẽ đưa cô ấy đi. Cô ấy vì cứu anh mà bị bỏng nửa khuôn mặt, bây giờ không tự tin ra ngoài.

- Hóa ra, cô gái mà mẹ anh dốc sức tìm kiếm chính là chị Ngọc Vy sao?

- Ừ.

Nhã Tiên đưa tay lên che miệng vì quá ngạc nhiên. Cô không ngờ một cô gái mong manh như Ngọc Vy lại can đảm như vậy.

Nhã Tiên thật sự không biết nếu bây giờ Tăng Thiện kẹt trong biển lửa thì bản thân có có dám lao vào giải cứu hắn hay không.

Tình yêu mà Ngọc Vy dành cho Thanh Phong hẳn phải lớn lắm nên mới có thể bất chấp cả sinh mạng thế này.

- Anh à, chúc mừng anh gặp được chân tình. Chuyện tình của anh làm em cảm động quá. – Nhã Tiên bật khóc vì quá xúc động.

- Thôi nào, em đang có thai, không nên khóc. – Thanh Phong nheo mắt, lắc đầu.

- Phụ nữ có thai nhạy cảm và dễ xúc động lắm. – Tăng Thiện rút khăn giấy lau nước mắt cho người thương, dịu dàng nói.

Rời khỏi quán bánh canh, Thanh Phong liền lái xe về nhà. Lúc trước vì trong mối quan hệ chủ tớ nên anh và Ngọc Vy luôn giữ khoảng cách nhưng từ khi cô nhận lời ở bên anh, ngày nào cũng quấn quýt nhau thì anh mới phát hiện cô vô cùng quyến rũ.

Nét quyến rũ đằm thắm từ lời nói đến ánh mắt và cả mùi hương vương trên mái tóc đen láy khiến anh cứ nhung nhớ mỗi khi đi ra ngoài.

Mấy cô giúp việc thấy cậu chủ vừa bước lên cầu thang vừa hát thì chỉ biết tủm tỉm cười.

Tuy Thanh Phong cưng chiều đến mức chẳng cho Ngọc Vy động tay động chân vào bất cứ việc gì nhưng cứ mỗi lần anh ra khỏi nhà là cô liền chạy xuống và phụ giúp mọi người như lúc trước. Khi nào thấy xe anh về đến cổng thì cô lại phóng lên lầu, vờ như đang tập đàn.

- Anh về rồi. – Ngọc Vy vội đứng dậy và chạy đến ngưỡng cửa phòng đón anh như thể cô chẳng biết anh đã về trước đó.

- Ừ, nhớ em quá đi.

Thanh Phong ôm Ngọc Vy vào lòng và cúi xuống, hôn tới tấp khắp nơi trên gương mặt khiến cô chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Cô không biết anh là một kẻ cuồng hôn ẩn sau bộ dạng nhã nhặn, chừng mực.

Từ ngày đón cô về, anh xa dần các bữa tiệc xa hoa và dành thời gian đó để dạy cô đàn và đàn cho cô nghe.

Ngọc Vy có thể hiểu được anh đã hy sinh rất nhiều vì mình, hôm trước, cô vô tình nghe anh nói chuyện điện thoại với ai đó, vì anh mở loa khá to thành thử cô nghe người đàn ông ấy trách móc anh sao lạnh nhạt với bạn bè.

Cô biết nếu bản thân cứ sợ hãi và trì hoãn việc phẫu thuật thì sẽ khiến anh khó xử trong các mối quan hệ vì chẳng thể đưa cô ra ngoài mà để cô ở nhà thì lại càng không nỡ.

- Thanh Phong à, em.. em suy nghĩ kĩ rồi. Em muốn làm phẫu thuật. Em muốn cùng anh đi mua sắm, ăn quán cóc và gặp gỡ bạn bè của anh. – Cô nghiêng đầu, tránh né nụ hôn vừa chạm vào môi mình và nói.

- Được, anh sẽ sắp xếp.

Lời vừa dứt, anh lại tiếp tục cúi xuống, chiếm lấy đôi môi người trong lòng. Ngọc Vy cảm giác như mình đang ở trong đám cháy, thiếu không khí trầm trọng.

Vào lúc cô tưởng như mình suýt ngất tới nơi thì anh chợt nhớ đến hai tô bánh canh nên gấp gáp rời khỏi môi cô.

- Ôi, anh quên mất, xuống ăn tối thôi, để nguội sẽ không ngon đâu.

- Vâng ạ.

Cô mừng như thể vừa được tái sinh, bám vào tay anh và cùng anh cất bước. Nhớ hôm trước, vì không thở được nên cô đã đẩy anh ra, thế là anh dỗi, bảo cô chán chê anh nên từ chối, hại cô phải dỗ dành như thể đang dỗ Mina vậy.