Chương 185 - Tình Ca
Hai vợ chồng Triệu Kiến Đức và Hứa Tuyết Linh chẳng hẹn mà cùng há miệng trợn mắt nhìn cô con gái vốn nổi tiếng kiêu kỳ.
Hứa Tuyết Linh vội vàng nắm tay Nhã Tiên, kéo cô vào bên trong. Còn Triệu Kiến Đức thì lịch sự mời hai mẹ con Tăng Thiện ngồi xuống rồi mới tiếp tục trò chuyện.
- Nhã Tiên, em bé được hai tháng có nghĩa là vào thời gian Thắng Vũ công khai bạn gái đúng không? – Hứa Tuyết Linh dịu dàng hỏi.
- Vâng ạ, con và Tăng Thiện đã ở bên nhau sau khi tiệc tàn. – Cô cúi đầu, xác nhận.
- Tụi con muốn kết hôn vì lỡ có thai đúng không? Con gái à, đừng như vậy, hãy cứ sinh con và mẹ sẽ nuôi nó, con phải lấy người đàn ông mà con yêu. Không phải là Thắng Vũ thì cũng hãy là một người mà con thật sự yêu thương ấy.
Đôi môi hồng của Nhã Tiên mấp máy vì xúc động. Cô còn tưởng mẹ cô sẽ vội vàng đồng ý chuyện kết hôn ngay khi biết cô đã có thai vì sợ tiếng đời dị nghị nhưng không ngờ bà lại lo lắng cho cảm nghĩ và tương lai của cô.
- Mẹ à, con cũng có tình cảm với Tăng Thiện, hai tháng nay con đã nghĩ về anh ấy rất nhiều, hơn nữa, anh ấy đã yêu thầm con từ lâu. – Nhã Tiên thẹn thùng, lí nhí đáp.
Ngoài phòng khách, Tăng Thiện cứ nhấp nhổm không yên vì chẳng biết Nhã Tiên và mẹ cô đang nói gì? Hắn sợ cô bị quở trách, rầy la.
Nếu hôm đó, hắn đừng nghe lời cô, chở cô về nhà thì hẳn đã chẳng xảy ra chuyện gì. Thế nhưng, nếu như vậy thì làm sao có duyên cớ cho cả hai thành đôi đây.
Thật lòng mà nói, Tăng Thiện không để tâm chuyện Nhã Tiên đến với hắn chỉ vì đứa bé, chỉ cần được cận kề và chăm sóc, nâng niu hai mẹ con cô là hắn mãn nguyện lắm rồi. Yêu đơn phương không hẳn là không cảm nhận được hạnh phúc.
Qua hồi lâu, Hứa Tuyết Linh dắt Nhã Tiên ra và nói với chồng rằng cô con gái của họ và Tăng Thiện thật lòng yêu nhau và mong ông đồng ý, chúc phúc cho đôi trẻ.
Chuyện đã đến nước này nên Triệu Kiến Đức cũng xuôi theo ý kiến số đông và cùng mẹ Tăng Thiện bàn về đám cưới.
- Em đói bụng sao? – Tăng Thiện hỏi nhỏ khi nghe bụng Nhã Tiên sôi lên.
- Có cơm trong nhà bếp ấy, con xuống bảo dì giúp việc dọn cho hai đứa ăn đi. – Hứa Tuyết Linh giục.
- Con muốn ăn bánh canh cua. – Nhã Tiên nũng nịu đáp.
Kết quả là mọi người đồng loạt bảo Tăng Thiện đưa cô ra ngoài ăn.
Cả hai nhanh chóng cúi chào rồi ríu rít rời đi. Suốt quãng đường, Nhã Tiên không ngừng nhìn Tăng Thiện, sao lúc trước, cô không nhận ra gương mặt hắn rất đẹp trai nhỉ? Giọng nói cũng rất dịu dàng, tay hắn cũng rất ấm áp.
Thấy hắn cẩn thận bóc càng cua cho mình, trái tim cô loạn nhịp tưng bừng. Trước đây, cô mong chờ Thắng Vũ chăm sóc cô như thế này nhưng anh chẳng bao giờ chủ động, khi nào cô nhăn nhó, kêu than thì anh mới giúp.
Có điều khi ấy cô lại cảm giác như anh làm vì bị ép buộc, không tự nguyện. Hóa ra, khi ở cùng người đàn ông yêu mình thì mới hưởng được những điều ngọt ngào một cách tự nhiên nhất.
- Em ăn nhiều càng vào nhé, anh mới kêu thêm rồi, ăn nhiều thì con của chúng ta mới có can xi được, chân nó phải khỏe thì mới chạy cả ngày trong bệnh viện được. – Hắn đẩy dĩa càng cua vừa lột xong sang phía cô và nói.
- Anh định cho con làm bác sĩ giống anh sao? – Cô chau mày, hỏi.
- Đương nhiên rồi, nó phải kế thừa bệnh viện của ba nó chứ? Công việc này tích đức rất nhiều đó em.
Đôi mắt Nhã Tiên mở to khi nghe hắn nói. Lẽ nào bệnh viện Nhân Tâm là của gia đình Tăng Thiện mở ư? Sao trước giờ cô không biết vậy? Cô chỉ nghĩ hắn là một trưởng khoa, một bác sĩ giỏi và là con trai của một gia đình giàu có nên được mọi người kính trọng và ưu ái mà thôi.
- Bệnh viện đó là của gia đình anh sao? – Cô nhìn chằm chằm vào hắn và hỏi.
- Phải, anh là người thừa kế duy nhất của ba. Nhã Tiên à, sau này em sẽ là bà giám đốc bệnh viện đấy.
Khoảnh khắc này, Nhã Tiên thấy mình thật sự quá bé nhỏ khi ở bên cạnh Tăng Thiện. Là một người đàn ông ưu tứu với xuất thân chẳng phải dạng vừa nhưng hắn chưa bao giờ lấy địa vị kia ra để lòe thiên hạ cả, nếu như không phải cô sắp trở thành vợ hắn thì cô cũng chẳng thể biết được tiềm lực tài chính của hắn.
Vốn dĩ chỉ cần ngồi trên cao và điều hành bệnh viện thì hắn lại chọn con đường không khác gì các y, bác sĩ khác, tận tâm, tận lực cứu chữa bệnh nhân.
Những bước chân hắn vội vã trên hàng lang bệnh viện khi có ca cấp cứu, những buổi trực quá giờ vì bệnh viện quá tải, những bữa cơm vội vàng, những giọt mồ hôi thấm ướt chiếc áo trắng thiên thần và cả những giọt nước mắt bất lực khi bệnh nhân không may ra đi.
- Nhã Tiên à, em khóc hả? – Hắn hốt hoảng khi vừa ngẩng lên đã thấy lệ rơi xuống từ khóe mi cô.
- Em tự hào về ba của con em quá. – Cô nhoẻn cười, đáp lời.
Khung cảnh tình bể bình này nhanh chóng lọt vào mắt Thanh Phong khi anh vừa xuống xe. Vốn dĩ chẳng định làm phiền họ nhưng rồi anh đã bị Nhã Tiên phát hiện. Cô lập tức đưa tay lên vẫy và gọi tên anh.
- Hai người đi ăn tối à, thật trùng hợp. – Thanh Phong vừa hỏi vừa kéo ghế ngồi cạnh bên.
- Vâng. Anh ăn ở đây hay mua đem về ạ? – Nhã Tiên cười thật tươi, cất tiếng hỏi.
- Anh mang về.
Bà chủ quán thấy anh liền chạy ra hỏi han rồi gấp gáp quay vào làm hai phần bánh canh cua đặc biệt.
Bà phải công nhận rằng bạn bè, người quen của anh chàng giảng viên toàn là trai xinh, gái đẹp. Mỗi khi họ xuất hiện thì góc quán nhỏ của bà như được dát vàng vậy, bừng sáng thấy rõ khiến ai đi ngang cũng phải ngoái cổ nhìn.