Chương 183 - Tình Ca
Suốt cả buổi chiều, Nhã Tiên cứ ngồi trong phòng và suy nghĩ về lời Thắng Vũ nói. Nhìn chiếc kim đồng hồ đang nhích dần về con số năm, lòng cô càng bất an hơn.
Cô không biết nếu bây giờ cô nói chuyện mình có thai cho Tăng Thiện thì hắn có ý định chịu trách nhiệm như những gì mà hắn từng nói hay không.
Khoảng thời gian hai tháng chẳng quá dài nhưng vì không gặp mặt nhau nên cô cảm giác cô và hắn hệt như hai người chưa từng quen biết. Ngón tay thon dài cứ dợm chạm vào dãy số trên màn hình rồi lại hạ xuống vì không đủ can đảm.
Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí và nhấn vào dãy số được lưu dưới tên Tăng Thiện. Thế nhưng, sau vài giây chờ đợi thì đáp lại cô là tiếng "tút, tút" kéo dài.
- Không lẽ anh ấy đổi số rồi ư?
Nhã Tiên lo lắng tự hỏi và cố gọi lại thêm lần nữa nhưng hoàn toàn vô vọng vì chẳng có bất kỳ tín hiệu nào đáp lại. Cô hết nhìn kim đồng hồ rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Những vệt nắng chiều mùa đông đang nhạt dần để nhường chỗ cho bóng tối.
- Con đi đâu vậy? – Hứa Tuyết Linh ngơ ngác hỏi khi thấy con gái lật đật đi xuống cầu thang.
- Con ra sân bay tiễn bạn. Mẹ và ba cứ ăn cơm trước đi ạ, đừng chờ con.
Hứa Tuyết Linh lắc đầu nhìn theo cái dáng mảnh khảnh của đứa con gái duy nhất, khẽ thở dài.
Hôm qua, bà có gặp vài người bạn cũ cũng thuộc hàng nhà có gia thế nhưng sống ở tỉnh khác. Khi nói đến chuyện hôn nhân của con cái thì có một người ngỏ ý muốn được kết thông gia với bà và muốn bà tạo cơ hội cho hai đứa trẻ gặp mặt, làm quen rồi tìm hiểu nhau nhưng vì quá biết tính nết của con gái cưng nên bà từ chối luôn.
Đường phố chiều tan tầm đông như kiến cỏ, dòng xe di chuyển về sân bay phải nhích từng chút, không thể chạy nhanh vì đuôi xe này sát đầu xe kia như thể đang chơi rồng rắn lên mây.
Nhã Tiên sốt ruột nhìn đồng hồ. Nếu như hôm nay cô không gặp Tăng Thiện, e là cô không kịp níu giữ hắn, lỡ hắn lại đưa hôn thê vào khách sạn và làm cô gái ấy có thai thì cô biết làm sao đây?
Hôm đó, hắn nói sẽ chịu trách nhiệm và muốn cưới cô có nghĩa là hắn chưa từng chung đụng với bất kỳ ai. Nhưng qua đêm nay thì chưa chắc được khi mà họ đã tính đến chuyện cưới xin.
Trong khi Nhã Tiên đang kẹt giữa đường thì Tăng Thiện đã vào được sân bay. Gởi xe xong, hắn nhanh chóng lên khu vực ga đến quốc tế và ngồi ở băng ghế chờ.
Theo lịch trình mẹ hắn thông báo thì máy bay sẽ hạ cánh vào lúc năm giờ, thế nhưng hắn biết kiểu gì họ cũng trễ tầm mười lăm tới hai mươi phút.
Đúng như chàng bác sĩ dự đoán, khi màn hình điện thoại hiển thị năm giờ hai mươi phút chiều thì bóng dáng mập lùn thân thương của mẹ hắn cùng cái dáng cao như người mẫu của vị hôn thê cũng xuất hiện tại khu vực cổng đến.
Tăng Thiện ung dung đứng dậy, cất điện thoại vào túi, toan bước đến chỗ họ. Khổ nỗi hắn còn chưa kịp nhấc chân thì cánh tay thon thả từ đâu chẳng biết đột nhiên ôm lấy thắt lưng hắn từ phía sau.
Đã từng ân ái với cô nên hắn dễ dàng nhận ra mùi hương quyến rũ này.
- Nhã Tiên, sao em lại đến đây? Mắt em sao vậy? Em khóc hả? Sao em run dữ vậy? – Hắn quay lại và hỏi dồn dập vì nhận ra gương mặt và bộ dạng không bình thường của cô.
- Tăng Thiện, em muốn anh chịu trách nhiệm với em, anh không thể cưới người khác được. – Nhã Tiên rơm rớm nước mắt.
Lỗ tai Tăng Thiện ù đi trong những tiếng nói lao xao của đám đông xung quanh. Hắn cắn nhẹ đầu lưỡi để xác nhận mình đang mơ hay tỉnh.
Và cơn đau nhói đã trả lời cho hắn biết rằng những gì hắn nghe là hoàn toàn chính xác. Ngay cả khi nằm mơ và tưởng tượng thì cảnh tượng này cũng chưa từng xuất hiện trong đầu hắn.
Đang lúc hắn toan mở miệng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì thì Alice nhanh chân chạy đến, vỗ mạnh vào vai hắn rồi ôm chầm lấy hắn, miệng cười rôm rả, tỏ lòng nhớ nhung.
Hắn thiếu điều muốn nghẹt thở vì cái ôm đầy bạo lực của cô bạn thanh mai trúc mã, xem ra sau khi trưởng thành thì cô ta chẳng thay đổi gì, chỉ là cao hơn và to hơn lúc nhỏ mà thôi.
- Tăng Thiện, em có thai rồi. – Nhã Tiên bật khóc, nói lớn.
- Cái gì? Có thai ư?
Giọng của mẹ Tăng Thiện còn lớn hơn khiến cả hắn lẫn Nhã Tiên đều giật mình. Ngay lập tức, bà tiến đến cạnh cô gái lạ và nắm lấy tay cô để trấn an, đồng thời quắc mắt nhìn đứa con trai lúc này đang ngơ ngác.
- Cái thằng này, sao con có thể làm ra chuyện này chứ hả? Con làm người ta có thai rồi định chối bỏ hay sao? – Người phụ nữ nghiến răng, lộ rõ vẻ tức giận.
- Em.. em có thai thật sao?
Hắn chẳng còn để ý đến mấy câu hỏi của mẹ mình nữa mà vội vàng đẩy Alice ra và ôm lấy hai vai Nhã Tiên. Đột nhiên biết bản thân được làm cha khiến hắn vô cùng bất ngờ và vui mừng, cảm giác như nước mắt sắp trào ra.
- Phải, hai tháng rồi. – Nhã Tiên gật đầu, vẫn không ngừng khóc.
Alice tròn mắt nhìn họ và đưa tay lên vỗ thật lớn. Cô không ngờ anh bạn nhát gái năm nào của mình lại có thể nhanh chân nhanh tay đến như vậy. Xem ra, hôn ước này có thể hủy được rồi.
Alice vốn cũng chỉ xem Tăng Thiện như một người bạn thân thiết, không yêu cũng không ghét nhưng quan trọng là cô chẳng muốn kết hôn với một anh chàng mà cô biết rõ như lòng bàn tay.