Chương 182 - Tình Ca
Tăng Thiện cũng buồn nỗi buồn của Thắng Vũ. Nhà cửa cao sang đến mấy thì cũng hóa hoang tàn, lạnh lẽo khi trái tim của chủ nhân nó đã chẳng ở trong đó.
Hắn biết mai này, khi Thi San cất bước trên những con đường nơi xứ lạ thì tâm tư của Thắng Vũ cũng chỉ hướng về đất khách mà thôi.
Sáng nay, cô nhắn tin cho hắn, thông báo rằng cô đã may mắn được Matthew nhìn trúng và cô cũng đã quyết định sẽ theo anh ta để thực hiện mơ ước của bản thân.
- Chiều nay anh rảnh không? Đi ăn uống với nhau một bữa trước khi tôi lên giường bệnh viện nhé. – Thắng Vũ lên tiếng đề nghị.
- Năm giờ chiều thì tôi bận đi đón mẹ và hôn thê tương lai rồi, ngày mốt nhé.
- Được.
Thắng Vũ đứng dậy, bắt tay Tăng Thiện rồi rời phòng, đi thang máy xuống tầng trệt. Ngay lúc anh vừa đến sảnh chính thì chạm mặt Nhã Tiên. Anh thấy cô gầy đi rất nhiều, da dẻ xanh xao.
- Anh đi khám bệnh ạ? – Cô chủ động tiến đến và hỏi han anh trước.
- Ừ, anh đi khám tổng quát định kỳ thôi. Còn em?
- À. Em.. em đi thăm đứa bạn đang điều trị ở đây. – Cô ấp úng trả lời.
- Vậy em lên đi.
Anh gật đầu, giục cô rồi toan cất bước nhưng cô đã nhanh tay nắm lấy tay áo anh, giữ lại.
Anh vẫn luôn có một vị trí nhất định trong lòng cô dù trái tim cô bây giờ đang lưu luyến một hình bóng khác. Cô vẫn muốn được trò chuyện và uống nước cùng anh như những người bạn bè thân thiết.
- Chúng ta đến quán cà phê một chút được không anh? Em cảm thấy giữa chúng ta ngày càng xa cách. – Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói.
- Cũng được.
Khung cảnh tình cảm này đã thu hết vào tầm mắt Tăng Thiện khi hắn mới từ thang máy bước ra.
Đã lâu không thấy Nhã Tiên nên hắn rất vui vì cô xuất hiện ở đây dù rằng hắn chỉ có thể ngắm cô một cách vội vã, thoáng qua.
Quán cà phê vào giấc gần trưa khá vắng khách vì giờ này, mọi người đều đã đi làm, đi học hết cả rồi, chỉ còn lác đác vài người khách đang miệt mài nhìn vào màn hình máy tính.
Những vị khách này thường chọn quán cà phê làm nơi làm việc của mình, kêu một ly nước và ngồi suốt mấy tiếng để xài ké điện và wifi.
- Hôm nay em không đi học à? – Thắng Vũ hỏi khi đã gọi xong đồ uống.
- Em trốn học. – Cô tủm tỉm cười, đáp.
Thắng vũ hơi ngạc nhiên khi thấy cô chọn nước cam thay vì cà phê như mọi lần. Dù vậy thì anh vẫn không hỏi. Lúc này đây, anh mới để ý và nhận ra giữa cô và người con gái anh yêu có những đường nét khá giống nhau.
Thi San giống mẹ nhiều nên nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra những đặc điểm hao hao Triệu Kiến Đức trên gương măt thanh thuần của cô.
- Chị Thi San.. không đi cùng anh sao? – Nhã Tiên ngập ngừng hỏi.
- Không.
- À. Anh.. có gặp anh Tăng Thiện không?
- Có, anh ấy làm xét nghiệm máu cho anh mà. Hình như chiều nay năm giờ, anh ấy ra sân bay đón vị hôn thê đấy.
- Sao ạ? Anh ấy có hôn thê rồi sao? – Giọng Nhã Tiên lạt hẳn đi vì quá bất ngờ.
- Ừ, hứa hôn từ nhỏ. Nghe bảo mẹ anh ấy giục cưới rồi.
Bàn tay Nhã Tiên siết chặt lấy gấu váy, nổi lên những đường gân xanh. Nếu Tăng Thiện đã có hôn thê thì tại sao hắn còn quan tâm cô, đi theo cô làm gì để rồi xảy ra chuyện không mong muốn trong khách sạn. Đứa bé trong bụng cô phải làm sao đây?
Qua bao nhiêu đêm suy nghĩ, hôm nay, cô lấy hết can đảm và vứt bỏ tự trọng đến đây chỉ vì muốn cho em bé một gia đình hoàn chỉnh, đầy đủ tình thương cha mẹ, nào ngờ hôm nay lại là ngày hắn đi đón hôn thê.
Vẻ bất an, thẫn thờ của Nhã Tiên đã phần nào cho Thắng Vũ biết được cô cũng có cảm tình với Tăng Thiện, nếu không, với tính cách của cô, cô đã chẳng mảy may quan tâm dù có nghe tên bác sĩ sẽ tổ chức đám cưới trong chiều nay.
- Nhã Tiên à, mối quan hệ giữa anh và em chỉ có thể đến mức này thôi. Anh mong em thoát khỏi quá khứ và mở lòng đón nhận tương lai. Thanh xuân của người con gái không kéo dài, hy vọng em đừng lãng phí.
Anh vừa dứt lời thì nước mắt cô cũng tuôn rơi, không phải vì cảm giác đau lòng tiếc nuối vì không thể có được trái tim anh mà là vì cô tủi thân và cảm động.
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, anh vẫn quan tâm cô như đứa em gái nhỏ năm nào, không hề hận hay ghét bỏ.
Bàn tay cô từ từ di chuyển lên trên và chạm vào bụng mình, nơi có một mầm sống đan hồn nhiên lớn dần theo từng ngày.
Chuyện đáng xấu hổ này, cô không thể nói ra với anh nên lòng cứ hoài nặng trĩu những lo lắng cùng sợ hãi.
- Anh à, em có thể gặp được người nào tốt với em như anh nữa không? – Cô mếu máo hỏi.
- Một khi em mở lòng thì em sẽ nhận ra người đó thôi.
Nhìn thấy tin nhắn của Châu Ly, Thắng Vũ mới chợt nhớ ra mình có cuộc hẹn với giám đốc của công ty đối tác nên dẫu rất muốn nán lại đến khi Nhã Tiên bình tĩnh nhưng anh đành nói lời tạm biệt và nắm lấy tay cô thay cho lời an ủi.
Khi chỉ còn lại một mình, cô mới dám phóng tầm mắt sang bệnh viện đối diện, nơi ô cửa được phủ màn trắng của căn phòng trên tầng lầu thứ năm. Chỉ cách một đoạn đường ngắn nhưng sao cứ ngỡ như xa xăm tận chân trời nao.
- Thắng Vũ, em không đủ can đảm. Anh ấy đã không làm phiền em suốt hai tháng qua rồi.