Chương 181 - Tình Ca

Đôi môi Thi San khẽ nở một nụ cười, từ từ rút tay mình ra khỏi bàn tay của người cha mà cô đã từng khao khát có được, nhìn thẳng vào mắt ông, cất tiếng thật khẽ.

- Tôi muốn Thắng Vũ đón tôi về, ông có làm được không?

Triệu Kiến Đức khá bất ngờ với yêu cầu này, ông cứ nghĩ cô sẽ muốn tiền, hoặc một công việc tốt, hoặc là đi học tiếp, hoặc nhà, hoặc xe chứ ngờ đâu cô lại muốn Thắng Vũ.

Rốt cuộc ông đã nợ nần gì với nhà họ Trương mà hai đứa con gái của ông cứ đâm đầu vào yêu tên nghệ sĩ ấy một cách ngu muội như thế.

Vì bản thân cũng chẳng biết mình có thể thực hiện mong ước của Thi San hay không nên ông chẳng đáp lời mà nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhấn số gọi Thắng Vũ.

Dẫu sao thì anh cũng đã biết cô là con của ông, thành thử ông không cần giấu giếm. Hơn nữa, ông biết Thắng Vũ chẳng nhiều chuyện, thọc gậy bánh xe, nếu không thì có lẽ ông đã sớm bị vợ và Nhã Tiên phát hiện ra rồi.

Sau hai hồi chuông đổ, người bên kia cũng nhấc máy, vẫn là chất giọng nhẹ nhàng, lễ phép thường ngày cất lên.

- Cháu nghe đây thưa bác.

- À, Thắng Vũ à, bác có chuyện muốn nói với cháu.

- Vâng, bác nói đi.

Thi San thoáng chạnh lòng, nếu như không trực tiếp bị Thắng Vũ dùng những lời khinh khi cay nghiệt để cắt đứt mối quan hệ yêu đương thì cô cũng không bao giờ ngờ rằng người đàn ông luôn dịu dàng, lễ phép trong giao tiếp với mọi người lại có thể sỉ nhục bạn gái chẳng khác nào con điếm.

Cuộc gọi kéo dài chỉ trong năm phút và Thi San cũng nhận ra Triệu Kiến Đức đã hạ mình hết mức để giải thích, gần như van xin Thắng Vũ bỏ qua mọi lỗi lầm của ông và cả của con ông mà chấp nhận nối lại duyên tình này.

Thế nhưng, hy vọng của cô hoàn toàn tan vỡ khi lời từ chối của anh cất lên.

- Cháu đang lái xe đưa bạn gái về nhà, không tiện nói nhiều đâu ạ.

Câu nói vừa dứt thì Thắng Vũ cũng cúp máy. Triệu Kiến Đức đưa đôi mắt ngập tràn ân hận và thất vọng nhìn Thi San.

Cô nhếch miệng cười để che đậy phần nào nỗi tổn thương đang khoét sâu vào con tim.

Có lẽ cô tự tin vào tình yêu anh dành cho mình quá nhiều rồi, đến cuối cùng, anh cũng tầm thường như bao người đàn ông khác, tìm bừa một cô gái để thay thế chỗ vừa khuyết.

- Thi San à..

- Được rồi, việc của ông đã xong, ông hãy về đi. Tôi không thể tha thứ cho ông ngay lúc này được, tôi cần thời gian.

Nói rồi, cô bước nhanh ra ngoài và biến mất bóng tối.

Giá như anh có thể bên cô hết mùa đông này rồi bỏ rơi cô vào mùa xuân thì có lẽ lòng cô sẽ bớt lạnh hơn.

Ở đất nước này không hề có tuyết nhưng sao ngỡ như ngàn lớp băng vĩnh cửu đang chất chồng trong trái tim thơ.

Mỗi khi tưởng tượng ra cảnh anh nâng niu, chiều chuộng người con gái khác như đã từng làm với mình, cô vừa đau đớn vừa phát điên lên.

Về đến phòng trọ, Thi San chẳng buồn bật điện, mò mẫm vào trong, khóa cửa rồi nằm bẹp dưới sàn.

Cô có thể tự đi một quãng đường sau khi nghe anh nói lời đó đã là một kỳ tích, một lời nói nhẹ nhàng ấy đã rút cạn sức lực của cô.

Qua hồi lâu, cô lần tay vào túi xách, lôi chiếc điện thoại rẻ tiền ra và lò dò đứng dậy, bật điện, nhập số rồi gọi cho Matthew.

- Anh Matthew, tôi là Thi San đây, tôi đồng ý theo anh, mọi việc xin anh sắp xếp giúp tôi.

- Được, ngày mai cô mang tất cả giấy tờ tùy thân đến phòng trà nhé. Mọi thủ tục cứ để tôi lo, sẽ nhanh thôi. Tôi rất vui vì cô đã nhận lời.

- Cám ơn anh. Vậy.. mai gặp.

- Mai gặp, chúc cô ngủ ngon.

Hạ chiếc điện thoại xuống thì Thi San mới chợt nhận ra đã quá khuya rồi, cô thầm trách bản thân sao bất cẩn mà làm phiền Matthew vào giờ này, có lẽ anh đang ngủ thì bị cô dựng dậy.

Cũng may, anh không hề tỏ ra bực bội. Hy vọng mai này khi trở thành thầy giáo của cô thì anh cũng sẽ hòa nhã, dịu dàng như thế.

Lúc này, trong căn phòng trống trải vẫn còn vương lại chút hương thơm nhạt nhòa của Thi San, Thắng Vũ ngồi như pho tượng, dán mắt vào chiếc váy trắng mà cô đã mặc vào ngày cô nói lời yêu anh. Bao đêm nay, anh vẫn ôm nó ngủ và tưởng tượng rằng anh đang ôm cô.

- Thi San, anh mừng cho em, cuối cùng, em cũng nhận lại ba em rồi. – Bàn tay anh ve vuốt thật nhẹ trên lớp vải ren trắng tinh khôi, thì thầm cất tiếng.

Khi ánh bình mình vừa ló dạng, Thắng Vũ liền thức dậy và dọn dẹp nhà cửa. Không còn cô, bếp núc lạnh tanh, chẳng nổi lửa bao giờ, sân vườn trải đầy lá rụng, phải hai, ba ngày thì anh mới có thời gian quét một lần.

Mọi việc xong xuôi, đồng hồ cũng điểm tám giờ, Thắng Vũ nhanh chóng thay đồ rồi lái xe đến bệnh viện.

Hôm nay, anh cần kiểm tra lại một lần trước khi tiến hành nhập viện, tiếp nhận điều trị. Việc anh bị bệnh, cần thời gian cách ly điều trị chỉ có Tăng Thiện và Châu Ly biết mà thôi.

Lý do đưa ra cho sự vắng mặt của anh trong hơn một tháng tới sẽ là anh đang đi nghỉ dưỡng.

- Hai ngày nữa nhập viện được chứ? – Tăng Thiện đặt ly trà nóng xuống trước mặt Thắng Vũ và hỏi.

- Được.

- Nhà cậu có chó mèo gì không? Nếu có thì đưa tôi chăm cho một thời gian.

- Không, nhà tôi chỉ nuôi cá nhưng từ ngày Thi San đi thì chết lần chết mòn hết rồi. – Thắng Vũ lắc đầu.