Chương 180 - Tình Ca

- Đừng đến gần tôi. – Cô nghiêm giọng, nói như ra lệnh.

- Con gái ơi, ba có chuyện muốn nói với con. Con ở đâu mà ba đến nhà Thắng Vũ hoài không gặp? – Triệu Kiến Đức rơm rớm nước mắt, run run cất lời.

- Vào quán cà phê kia đi.

Nói rồi, Thi San quay lưng, bước thật nhanh. Triệu Kiến Đức cũng hối hả chạy theo.

Hôm nay, tâm trạng ông không tốt nên chui vào phòng trà nhỏ này để hồi tưởng lại quá khứ xa xưa, chẳng ngờ ông lại có thể gặp cô.

Suốt ba ngày nay, ông đến biệt thự của Thắng Vũ, nhấn chuông nhưng chẳng có ai ra mở cả.

Chuyện cô là đứa con gái ngoài giá thú, ông chẳng dám nói với ai thành thử không thể hỏi Thắng Vũ được.

- Ông nói nhanh lên, tôi còn phải về. – Thi San bưng ly nước cam lên, uống một ngụm và giục.

- Sao con lại đi làm ở đây? Thắng Vũ nó không lo được cho con sao? Hôm qua ba có gọi điện cho cậu ấy, ba muốn để lại khoản đầu tư, không rút nữa nhưng cậu ấy không chịu mà chuyển trả phân nửa rồi.

- Tôi và anh ấy chia tay rồi. Mọi thứ đúng như ông từng mong đợi. Tôi đã rời đi và chuyện của anh ấy tôi không biết gì cả đâu. – Cô lạnh lùng đáp.

Triệu Kiến Đức sửng sốt, gặng hỏi nguyên nhân và câu trả lời ông nhận được chính là tại ông. Thi San chẳng ngần ngại cho ông hay rằng vì Thắng Vũ đã vô tình nghe cô nói chuyện với bạn và phát hiện ra cô lợi dụng anh vì muốn trả thù ông cùng Nhã Tiên nên anh đã đuổi cô ra khỏi nhà, cắt đứt hoàn toàn quan hệ.

- Sao lại thế? Con yêu Thắng Vũ trước khi biết sự thật mà, sao con không giải thích?

- Chẳng còn quan trọng nữa. Còn ông, ông tìm tôi có việc gì? Tôi bây giờ chẳng gây khó dễ gì được cho con gái ông nữa, thế nên, cuộc gặp này là thừa thãi.

Từng lời cô nói như từng lưỡi dao cứa sâu vào trái tim của người làm cha. Triệu Kiến Đức bật khóc thảm thương trước đôi mắt ngỡ ngàng của Thi San. Phải mất một lúc lâu, ông mới bình tĩnh và kể cho cô nghe mọi sự thật.

Bi kịch bắt đầu từ khi gia đình ông nhận được visa và chuẩn bị sang nước ngoài thì ông nhận được những tấm ảnh chụp mẹ cô thân thiết với một cậu bạn học chung trường nhưng khác lớp trong phòng khách sạn.

Thế nên, ông đã trừng phạt sự phản bội của bà bằng cách tỏ ra như chẳng có chuyện gì, vẫn đưa đón bà và hẹn ước để rồi ngày ông ra đi, ông đã đưa cho bà một địa chỉ không có thực.

- Ông nghi ngờ tôi không phải con ông sao? Nếu vậy thì ông đến tìm tôi làm gì nữa? Sao ông còn gọi tôi là con gái? Ông đang muốn cho tôi thấy mẹ tôi xấu xa như thế nào sao? – Thi San trừng mắt, cố gắng kiềm nén để bản thân đừng hét lớn.

- Ba xin lỗi Thi San, là tại ba ngu ngốc, ba đã hiểu lầm mẹ con.

Ông nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của cô và nhận hết tội lỗi của mình dù rằng chính ông cũng là nạn nhân của âm mưu xuất phát từ lòng đố kỵ của cô bạn thanh mai trúc mã.

Năm đó ông đem lòng yêu tha thiết cô gái nhà quê là mẹ cô mà không hề biết cô bạn Mỹ Vân đã yêu thầm mình suốt bao nhiêu năm.

Để rồi vào cái ngày các nữ sinh tổ chức tiệc họp mặt, ăn uống thì Mỹ Vân đã ra tay, cô ấy đánh thuốc mê Lã Ngọc Lâm và thuê một anh chàng cũng là sinh viên trong trường đến để thực hiện những bức ảnh phản bội.

- Người đàn ông đó là một sinh viên nghèo, mẹ già lại đau ốm liên miên nên chấp nhận làm việc thất đức để đổi lấy một số tiền trang trải. Cách đây mấy ngày, Mỹ Vân trước lúc lâm chung đã nhờ chồng cô ấy gọi ba đến và nói hết sự thật để lòng thanh thản vì trước khi mẹ con về quê thì Mỹ Vân có biết bà ấy đã mang thai con. Giữa mẹ con và người đàn ông kia hoàn toàn trong sạch, chẳng xảy ra chuyện gì cả.

Lời vừa dứt thì Triệu Kiến Đức cũng gục đầu xuống bàn và khóc như mưa. Ông đã hối hận tột cùng khi biết bản thân đối xử quá tàn nhẫn với người phụ nữ ông yêu và đứa con gái mà ông chưa được một ngày ẵm bồng, chăm sóc.

Thi San bất động nhìn đôi vai của người trước mặt liên tục rung lên theo từng tiếng nấc. Hóa ra, hôm đó, ông tương kế tựu kế, giả vờ nhận cô là con nhằm đánh động lòng cô, yêu cầu cô nhường Thắng Vũ cho Nhã Tiên.

Sao mẹ cô lại có thể yêu một người đàn ông như thế này kia chứ?

Cô định cất lời chỉ trích ông vì sao không hỏi và cho mẹ cô cơ hội giải thích nhưng chợt nhớ hoàn cảnh hiện tại của mình nên cô im lặng.

Cho dẫu có giải thích thì chắc gì ông đã tin khi vật chứng rành rành trước mắt, cũng giống như Thắng Vũ đã chẳng tin lời cô đấy thôi, anh chỉ tin vào những điều không rõ ràng mà anh nghe được từ cuộc điện thoại ấy.

- Sau này.. ông đừng đến tìm tôi nữa. Hãy giữ gìn hạnh phúc mà ông đang có. – Cô vừa nói vừa đứng lên.

- Con đừng như vậy mà. Con đang sống ở đâu? Để ba đưa con về. Thi San à, hãy nói cho ba biết con muốn gì. Ngoại trừ việc công khai quan hệ cha con giữa chúng ta thì bất cứ điều gì con muốn, ba đều sẽ làm cho con. – Triệu Kiến Đức vội chồm qua, nắm tay cô giữ lại.

Thi San cười chua chát. Đến cuối cùng, cô mãi mãi là đứa con rơi ngoài giá thú, một đứa trẻ không cha trong mắt người đời. Bao năm qua ông bỏ mặc cô tự sinh tự diệt và giờ ông nói ra những lời này thì có ích gì.

Cô thật muốn biết người cha này ngoài việc không thể thừa nhận cô trước người đời thì ông có dám làm tất cả chuyện khác vì cô hay chăng.