Chương 179 - Tình Ca
Sau một tuần, Thi San đã rời khỏi căn hộ của Tăng Thiện và chuyển đến một phòng trọ gần phòng trà nơi cô làm việc.
Ban ngày, cô đi phụ quán cơm từ sáng đến chiều tối và khi bóng đêm phủ vây khắp chốn, cô lại tất tả về nhà, tắm gội, trang điểm.
Những lúc Ngọc Vy gọi điện hỏi thăm, cô đều vờ như vẫn đang sống cùng Thắng Vũ, vui vẻ, hạnh phúc.
Hôm nay là cuối tuần, đúng như chủ quán đã nói trước, lượng khách hàng là những người trung niên đến rất nhiều.
Sau vài tiết mục hát solo của các nam, nữ ca sĩ lớn tuổi, Thi San liền tiến lên sân khấu và bắt đầu đàn.
Một ngày tất bật với công việc, cô chẳng có thời gian đâu mà nghĩ về Thắng Vũ nữa, thế nhưng, những lúc ngồi xuống bên cây đàn và đặt tay lên nó, những giai điệu buồn du dương lại đưa bóng hình anh về trước mặt cô, khiến cô vừa hận vừa buồn.
Chính những cảm xúc ấy đã giúp cô gái truyền tải tất cả tâm tư của tác giả bản nhạc đến người nghe, lay động lòng họ dù rằng cô không phải là một nghệ sĩ chuyên nghiệp.
Nơi phòng trà bé nhỏ trong con hẻm không tên, một cô nghệ sĩ nghiệp dư say sưa với những bản nhạc buồn, đối lập hoàn toàn với hình ảnh chàng nghệ sĩ tên tuổi trên sân khấu lộng lẫy của phòng trà nổi tiếng bậc nhất thành phố.
Có chăng, chỉ giống nhau ở chỗ họ đều đang nghĩ về đối phương, tiếc nuối cuộc tình sớm nở tối tàn.
Biểu diễn ba bài liên tiếp khiến bàn tay Thi San mỏi nhừ nhưng cô rất vui vì được mọi người yêu mến và cổ vũ.
Tuy mức lương mà chủ quán trả không cao nhưng tiền mà các vị khách đút vào hoa hồng tặng cô lại rất nhiều.
- Xin chào cô Thi San, cái này dành tặng cô.
Bó hoa hồng thật lớn của anh chàng ngoại quốc khiến Thi San vô cùng bất ngờ. Cô nhận lấy và rối rít cảm ơn.
- Chúng ta có thể nói chuyện một lát được không? – Anh ta lịch sự đề nghị.
- Vâng ạ, mời anh.
Lúc cả hai tiến đến chiếc bàn kê trong góc cũng là lúc tiếng violin dặt dìu vang lên.
Người đàn ông cũng không muốn làm mất thời gian của cô, anh nhanh chóng giới thiệu tên tuổi, nghề nghiệp hiện tại của mình và nói rõ mong muốn được đào tạo cô trở thành một nghệ sĩ dương cầm tên tuổi.
Thi San quá đỗi bất ngờ vì bản thân đột nhiên được một người như Matthew nhìn trúng.
Cô đã kịp nhớ lại gương mặt của người nghệ sĩ và cũng là giáo viên dạy nhạc nổi tiếng với sự lập dị trong cách diễn giải âm nhạc độc đáo, tinh tế rất khác người. Cô cũng không ngờ bên ngoài anh lại trẻ hơn rất nhiều so với hình ảnh đăng tải trên báo mạng.
- Tôi đã ngồi ở đây suốt một tuần chỉ để nghe cô đàn. Cô Thi San à, tôi rất mong được hợp tác với cô và kiếm thật nhiều tiền. – Matthew thẳng thắn nói rõ mục đích của mình.
- Có phải anh là bạn của bác sĩ Tăng Thiện không? – Thi San nghi ngờ hỏi.
- Tăng Thiện? Anh ta là ai? – Anh nhướn mắt nhìn cô, thắc mắc.
- À, không, tôi nhầm.
Cuộc nói chuyện được tiếp tục với những kế hoạch mà Matthew vạch sẵn cho Thi San. Trước tiên cô sẽ phải chịu sự đào tạo rất nghiêm khắc từ anh và sau đó, anh sẽ sắp xếp cho cô tham gia các cuộc thi từ nhỏ đến lớn để tăng độ nhận diện với công chúng và đạt những thành công nhất định, mở đầu cho con đường kiếm tiền từ đam mê.
- Cô biết Kelly không? Cô ấy chính là người đạt giải á quân hạng mục biểu diễn dương cầm trong cuộc thi âm nhạc lớn nhất thế giới vừa qua. Chỉ sau anh chàng Trương Thắng Vũ của nước cô thôi. – Matthew nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối.
- Tôi có thấy cô ấy trên tivi và báo mạng. – Thi San khẽ gật đầu.
Là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng một thời nhưng giờ đã lui về phía sau để góp phần đạo tạo những nghệ sĩ trẻ có duyên với mình nên cứ mỗi năm Matthew lại đến từng nước trên thế giới, tìm kiếm các tài năng tiềm ẩn chưa được khai thác để đưa về lò đào tạo của mình.
Và điều này Thi San cũng biết nhưng có điều cô không ngờ mình là người may mắn tiếp theo.
- Thế nào? Cô cần suy nghĩ lâu không? Tôi rất muốn đưa cô đi càng sớm càng tốt. – Anh nhìn thẳng vào đôi mắt buồn của cô và hỏi.
Cơ hội một đời người chỉ có một đang ở ngay trước mặt khiến Thi San vui lắm. Thế nhưng, nơi đây vẫn còn đang lưu giữ nửa trái tim của cô. Thật lòng mà nói, cô chẳng mạnh mẽ như vẻ bề ngoài trưng ra cho mọi người thấy.
Dẫu Thắng Vũ đưa người con gái khác về và ân ái ngay trong phòng, cốt cho cô nghe thấy thì cô vẫn nuôi nấng hy vọng một ngày nào đó anh sẽ suy nghĩ lại, chỉ cần anh xuất hiện và muốn cô quay về bên anh thì cô sẽ thứ tha tất cả.
Trước khi đưa ra quyết định quan trọng cho cuộc đời mình, cô muốn gặp anh để xác nhận tình cảm này còn hay mất. Ít ra như vậy, khi ra đi, cô sẽ hoàn toàn dứt tình, không nuối tiếc, không hối hận.
- Tôi sẽ trả lời anh sớm, xin anh để lại số điện thoại.
Matthew gật đầu, đưa danh thiếp của anh cho Thi San rồi nhanh chóng rời khỏi phòng trà.
Cô mệt mỏi thở dài, cất tấm danh thiếp và những tờ tiền lấy ra từ những đóa hồng vào túi xách rồi lững thững ra về.
Một khi bước lên máy bay, ít nhất, cô phải sinh hoạt trong lò đào tạo hai năm liền, khoảng thời gian đó, cô không được về nước.
- Thi San, con ơi.
Tiếng gọi vang lên sau lưng khiến bước chân Thi San khựng lại. Cô vội quay đầu nhìn người đàn ông.
Bàn tay cô siết chặt lấy chiếc quai của túi xách và toàn thân cô run lên. Có lẽ nào ông ta đến đây để phá việc làm kiếm cơm của cô sao?