Chương 17 - Tình Ca
Hai chiếc ô tô bóng loáng nối đuôi nhau rời khỏi quán cà phê, thẳng tiến về khu biệt thự.
Đến nơi, Thắng Vũ bước xuống, đưa tay nhấn chuông hai cái rồi tựa cột, quay mặt ra đường, đứng đợi, còn Thanh Phong thì lúi húi nhắn tin cho Thanh Trà, dặn dò cô em có về thì gọi trước mười lăm, hai mươi phút chứ gọi sát giờ quá lại đợi lâu.
Tầm mấy phút sau, tiếng mở khóa lạch cạch vang lên và Thi San xuất hiện. Cánh cổng thiết kế kéo ngược vào trong nên nó che lấp hoàn toàn cô gái sau những chấn song lớn.
Chờ cho hai xe qua hết ngưỡng cổng, cô mới nhanh chóng đóng và khóa lại, gấp gáp trở vào vì đang nấu đồ dang dở. Khi hai người đàn ông còn chuyện trò dăm ba câu ngoài ga ra thì cô đã có mặt trong bếp.
- Thi San, hôm nay có bạn anh ghé dùng cơm trưa đấy, lát em dọn phần cho ba người nhé.
Vừa nói, Thắng Vũ vừa tiện tay lấy luôn chiếc bánh bông lan ngọt để gần đó, bẻ đôi ra ăn ngon lành. Sáng giờ anh chưa kịp cho gì vào bụng nên hơi đói, ăn tạm cái này cho đỡ cồn cào vì dẫu sao cơm cũng đã nấu xong đâu.
Thi San nhìn cái bánh ngót dần mà đau lòng quá, không phải cô tiếc gì với anh, chỉ là cô định dùng nó cầm cự qua buổi trưa để khỏi ngồi chung bàn cùng anh mà, giờ nó vào bụng anh nằm thì cô lấy cái gì nhét no bụng mình đây, biết thế ban nãy mang lên phòng giấu đi có phải hơn không. Cô cũng không ngờ anh lại như vậy.
- Anh có mua hành lá cho em không vậy ạ?
Nghe cô hỏi, Thắng Vũ mới chợt nhớ ra, anh đã quên béng mất chuyện mua hành lá. Nuốt xong mẩu bánh cuối cùng trong miệng, anh khoan thai đến rửa tay rồi cất tiếng bảo cô đợi một chút, anh sẽ đi ngay bây giờ.
Ngang qua phòng khách, thấy Thanh Phong đang ngồi xem ti vi chăm chú, anh cũng chẳng buồn gọi, cứ thế mà lo việc của mình.
Phía trong bếp, Thi San ái ngại vô cùng, hồi sáng vì anh nói tiện đường để anh về mua nên cô mới chờ, chứ nếu biết anh quên thì cô đã đi rồi. Anh là chủ, tự nhiên giống kiểu cô khiển anh nên cứ thấy không đúng lắm, sai sai làm sao.
Vặn nhỏ ngọn lửa gas xuống cho nồi canh hầm sôi lúc rúc, Thi San tranh thủ lau dọn và đưa các món đã xong lên bày biện trên bàn.
Chợt nhớ Thắng Vũ bảo có bạn ghé nhà cùng dùng bữa nên cô hơi chút lo lắng vì không biết là gái hay trai, nếu là con gái thì tốt quá, còn con trai thì chắc cô run chết mất, một mình anh là thấy khốn khổ lắm rồi.
Tại anh lấy lá cải trên đầu giúp nên cô mới bị thành ra nông nỗi, chứ ban đầu run nhưng đâu tới mức độ này. Thầm nghĩ lát nữa len lén xem trước cho biết.
- Thơm quá, ăn cơm mà như ăn tiệc vậy ư?
Giọng nói trầm ấm ôn hòa bất chợt cất lên sau lưng làm Thi San giật mình quay lại. Gương mặt thư sinh cùng nụ cười tỏa rạng như ánh mặt trời buổi ban mai của người đàn ông khiến cô lặng hết mấy giây.
Đối diện cô, Thanh Phong cũng chẳng khá hơn chút nào, anh có ngờ đâu cô gái mình va trúng ở bến xe hôm đó lại là người giúp việc mới của nhà bà Hoàng Mai.
- Em..
- Anh..
Không hẹn mà cả hai anh chị cùng thốt lên. Thế giới này thật là nhỏ bé, một giây lướt qua nhau giữa chốn bộn bề đông đúc, ấy vậy mà họ lại giáp mặt trong hoàn cảnh này.
- Thì ra em làm việc ở đây. – Thanh Phong cất tiếng nói trước.
- Dạ, em mới tới thôi. Anh là bạn của anh Thắng Vũ ạ? – Cô bối rối hỏi, hai tay siết chặt lấy nhau, giữ cho bản thân đừng run đừng sợ.
- Ừ, anh tên Thanh Phong, còn em?
- Em tên Thi San ạ.
Khóe môi người đàn ông khẽ mỉm một nụ cười, cái tên này nghe thật lạ và hay quá, thơ thơ, nhẹ nhàng. Anh cho rằng đây ắt hẳn là vì có duyên nên mới gặp, nét dịu dàng pha chút rụt rè rón rén kia không khác gì cô bé giúp việc cho gia đình anh những ngày đầu cả.
- Thắng Vũ đi đâu vậy nhỉ?
Vừa nói, Thanh Phong vừa sấn vào phụ Thi San bê thức ăn lên. Cả hai vừa làm vừa hỏi qua hỏi lại tuổi tác cũng như gia đình đối phương có bao nhiêu người, làm gì ở đâu.
Cuối cùng là, anh trả lời nhiều hơn cô bởi nhà cô chỉ có bà ngoại, mẹ cô và cô nhưng hai người ấy chết trụi cả rồi, còn gì đâu mà kể.
Qua cách nói thân thiện pha lẫn chút hài hước chừng mực của anh chàng giảng viên Học viện Âm nhạc, Thi San dần thấy đỡ sợ sệt hơn, còn tin tưởng nữa bởi anh khai hết từ đầu tới đuôi số nhân khẩu nhà anh.
Ba làm công chức nhà nước, mẹ làm kế toán doanh nghiệp, em gái thì vẫn đang học đại học năm hai, vì ba mẹ anh đều là con một, đâm ra rước cả ông bà nội ngoại cùng về để tiện bề chăm sóc, hiếu thuận. Mọi người trong nhà chung sống thuận hòa êm ấm lắm.
Đôi bên nói cười rôm rả mà chẳng biết Thắng Vũ đã về tự lúc nào, đang cầm bó hành lá to tướng, đứng trân trân mà nhìn.
Anh biết bạn mình là phó trưởng phòng đối ngoại của Học viện, tuy nhiên anh không ngờ Thanh Phong lại có thể khiến cho cô gái kia dường như biến thành một người khác. Nhờ phước ông bạn, anh mới thấy được hai hàm răng đều như bắp của Thi San.
- Hành lá đây.
Thắng Vũ nói và đặt bó hành xuống mặt bếp. Thi San vội ngậm miệng lại, te te chạy đến rút vài cọng lặt rửa sạch sẽ, cắt nhỏ, cho vào nồi canh, sau đó thì múc ra và Thanh Phong tiện tay đón lấy cái tô thủy tinh nóng hổi bê lên bàn.