Chương 178 - Tình Ca

Qua hồi lâu, Thắng Vũ mới có thể đứng lên, lần bước xuống cầu thang, vào thẳng trong nhà bếp.

Bàn tay anh run run mở nắp nồi cơm điện rồi dần dà rờ rẫm sang nồi canh. Hơi ấm từ đó lan sang mà anh cứ ngỡ như cô đang nắm lấy tay mình. Chỉ một tiếng trước thôi, cô còn đứng đây nấu nướng mà giờ đã đi rồi.

Đây là lần đầu tiên anh đau khổ khi đạt được kết quả mà bản thân mong muốn. Anh sờ vào cán dao, những hủ gia vị, tủ lạnh, vòi nước và rất nhiều vật dụng khác trong nhà bếp mà anh cho rằng ban nãy cô đã chạm tay vào.

- Thi San, anh yêu em, anh xin lỗi. Em hãy hận anh thật nhiều rồi quên anh đi.

Tiếng khóc than não nề của người đàn ông khiến ngôi biệt thự vốn đong đầy hạnh phúc và ấm áp của một gia đình mẫu mực trở nên buồn thảm hơn bao giờ hết.

Chia tay cô, đồng nghĩa với việc nửa trái tim anh đã theo cô đi mất rồi, ngày tháng sau này chỉ là sống để không phụ công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ.

Suốt đêm dài, trong khi Thắng Vũ vùi thân trong men rượu để tìm quên thì Thi San trầm mình trong nước mắt. Cô chẳng còn cảm nhận được nước mắt chảy xuống lúc nào, giống như khóe mi đã tê liệt.

Mãi tận gần sáng, cô mới mỏi mệt thiếp đi. Vì lo cô nàng nghĩ quẩn thành thử Tăng Thiện phải xin nghỉ phép nhưng khi cô hỏi, hắn liền nói dối rằng bệnh viện cho hắn nghỉ ngơi mấy ngày vì thấy sức khỏe hắn đã báo động.

- Tôi sẽ đi làm và sau đó sẽ thuê phòng trọ. – Cô nuốt thìa cháo đầu tiên và nói.

- Cô muốn làm công việc gì? Tôi có mối quan hệ rất tốt trong tất cả các ngành nghề nên tôi sẽ giúp được cô.

- Tôi chỉ biết đàn thôi. Tôi muốn xin vào một phòng trà nhỏ nào đó.

- Có luôn, tôi có cậu bạn, cậu ấy mở một phòng trà nhỏ trong hẻm, hôm trước tôi ghé thấy có dán giấy tuyển người biết đàn piano, để tôi hỏi giúp cô.

Thi San mỉm cười gật đầu và rối rít cám ơn Tăng Thiện. Cuối cùng thì cô cũng có cơ hội làm việc kiếm tiền trên chính đam mê của mình rồi.

Thường thì các phòng trà chỉ hoạt động vào buổi tối nên cô dự định ban ngày sẽ xin đi phụ rửa chen, bưng bê trong quán cơm để kiếm thêm thu nhập.

Chiều đến, Tăng Thiện lái xe đưa Thi San đến phòng trà của bạn hắn. Sau khi nghe cô gái dạo vài khúc đàn, tên chủ quán liền gật gù tỏ vẻ hài lòng và yêu cầu cô đi làm từ ngày mai luôn.

- Chủ nhật và thứ bảy thì khách hơi đông và quán sẽ mở hơi khuya nên cô cũng cùng cố gắng với chúng tôi nhé. – Tên chủ quán vừa cười vừa nói.

- Vâng ạ.

Tăng Thiện phải công nhận một điều là Thi San mạnh mẽ quá, nếu là một cô gái khác, đột ngột bị bạn trai giàu có, tài năng vứt bỏ không thương tiếc thì có lẽ sẽ nằm bẹp trên giường, khóc lóc ít nhất một tuần hoặc nửa tháng.

Đằng này sau một đêm thì cô đã gượng dậy để tìm việc kiếm tiền dù rằng hai mắt còn đang sưng húp.

Hắn biết cô đến từ vùng nông thôn nghèo khó nhưng không ngờ tuổi thơ cơ cực lại có thể tạo nên một cô gái kiên cường thế này.

Vì phòng trà yêu cầu nghệ sĩ trình diễn phải mang váy theo hơi hướng thời trang cổ điển nên ngay khi rời khỏi, Tăng Thiện liền đưa Thi San đi mua sắm.

Sợ cô ngại và từ chối thành thử trong lúc cô đang vào trong thử đồ thì hắn đã gặp riêng nhân viên và nói họ chỉ tính tiền khoảng hai mươi phần trăm giá thật cho cô còn phần còn lại hắn sẽ chuyển khoản ngay sau đó.

- Chị có tính nhầm không ạ? Em thấy giá trên những chiếc váy này..

- Hôm nay là ngày kỷ niệm khai trương cửa hàng nên chúng tôi giảm đến tám mươi phần trăm cho mười khách hàng đến đầu tiên. Vì chúng tôi không thông báo nên cô chính là vị khách thứ mười đấy ạ. Nếu có thông báo thì đã hết suất từ sớm rồi. – Nữ nhân viên tươi cười nói dối, cắt ngang lời Thi San.

Cô liếc nhìn sang Tăng Thiện thì thấy hắn đang lựa mấy chiếc áo sơ mi nam. Sao cô cứ có cảm giác là hắn đã trả tiền cho mình vậy nhỉ?

Xem ra, cô phải rời khỏi nhà hắn càng sớm càng tốt. Cô không muốn bản thân trở thành duyên cớ cho những người tốt trở nên xấu đi, một mình Thắng Vũ là đã quá đủ rồi.

Chờ Tăng Thiện thanh toán phần của hắn xong, Thi San xách mấy túi đồ bước ra ngoài trước. Cảm giác đứng giữa mênh mông phố chiều với những dòng xe xuôi ngược thật trống rỗng.

Nhát cắt vào tim quá lớn quá sâu đã lấy đi rất nhiều rung cảm trong cô, người và vật trước mặt lúc này chẳng khác nào những hình nộm vô tri vô giác.

- Cô có muốn đi đâu đó cho khuây khỏa không? – Tăng Thiện mở cửa xe cho cô ngồi vào và hỏi.

- Tôi buồn ngủ quá, anh đưa tôi về nhà đi.

- Được.

Khoảnh khắc chiếc xe vừa lăn bánh, Tăng Thiện nhận ra xe của Thắng Vũ đang đậu bên kia đường. Nếu hắn đoán không lầm thì anh đã âm thầm đi theo từ lâu.

Hắn biết Thắng Vũ muốn điều tốt cho Thi San nhưng quyết định này có chắc chắn là đúng hay không? So với căn bệnh anh đang mang thì tâm bệnh còn đáng sợ hơn nhiều, nó sẽ bào mòn thể chất và tâm hồn anh một cách nhanh chóng.

Chiếc xe đã mang Thi San đi từ lâu mà Thắng Vũ vẫn còn nhìn trân trân vào cửa hàng thời trang.

Ban nãy, trên đường từ công ty trở về, trông thấy xe của Tăng Thiện, anh liền bám theo đến tận đây vì chàng bác sĩ đã nhắn tin bảo rằng chiều nay sẽ đưa Thi San đến phòng trà xin việc nên anh biết cô có trong đó.

Thấy cô mạnh mẽ như vậy, anh cũng yên tâm. Anh còn lo cô sẽ gục ngã. Xem ra nỗi hận khiến con người bước qua đổ vỡ nhanh hơn. Có điều, sao tim anh đau đớn quá.

- Thi San, em nhất định sẽ được hạnh phúc. Phải rồi, cứ như vậy, hãy quay về là em của trước đây, theo đuổi ước mơ và đừng vì ai mà dừng lại.