Chương 175 - Tình Ca

Vì không ăn trưa và khóc quá nhiều nên Thi San thiếp đi trước cửa phòng Thắng Vũ. Mãi đến năm giờ chiều, khi tiếng động bên tai vang lên, cô mới giật mình thức giấc, ngước mắt lên nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt.

- Thắng Vũ, anh đi diễn sao? Cho em đi với. – Cô vội đứng dậy, nắm lấy tay anh.

Thắng Vũ chẳng nói chẳng rằng, hất tay cô ra rồi đi một mạch xuống cầu thang. Cô nhận ra trong ánh mắt từng chứa đựng bóng hình mình giờ đây chất chứa đầy nỗi chán ghét cùng khinh bỉ.

Mím chặt môi để ngăn dòng nước mắt, cô theo chân anh rồi lấy chìa khóa mở cổng cho anh. Cô chỉ biết cầu nguyện cho anh lái xe an toàn, cẩn thận, đừng bị cảm xúc chi phối.

Trở vào bếp, Thi San lấy tô múc một ít cơm rồi cố gắng ăn hết. Cô cần phải có sức khỏe để anh không phải lo lắng gì thêm.

Cơm canh lạnh ngắt và cảm giác trống vắng khiến cô òa khóc vì tủi thân. Chẳng phải anh nói anh yêu cô hơn chính bản thân anh sao? Vì sao anh lại dễ dàng ghét bỏ cô như vậy?

Suốt từ chiều đến tối, cô cứ ngồi bất động ngay bậc thềm để chờ ánh đèn xe quen thuộc. Bất luận thế nào, lát nữa, cô cũng sẽ chặn anh lại và nói rõ mọi chuyện, nếu cần thì cô cũng chẳng ngại trao thân cho anh nếu điều ấy có thể chứng minh tình yêu cô dành cho anh là thật lòng.

Những chiếc kim đồng hồ quay một cách chậm chạp khiến Thi San sốt ruột vô cùng. Lấy điện thoại gọi anh nhưng cô chỉ nghe tiếng nhạc chuông chứ chẳng có ai bắt máy. Nỗi bất an làm cô khó thở, cứ đi ra đi vô liên tục.

Tận một giờ sáng, Thắng Vũ mới lái xe trở về. Anh vừa bước xuống định luồn tay vào tự mở thì cổng đã được kéo ra.

Vẫn là hình ảnh quen thuộc ngày nào, cô đứng sau cánh cổng và chờ đợi, ánh sáng bóng tối lẫn lộn khiến anh không thể nhìn rõ gương mặt cô.

- Thắng Vũ, nói chuyện với em đi, xin anh. – Cô vội ôm lấy lưng anh ngay khi anh đặt chân đến bậc thềm.

- Bỏ ra.

Lực hất khá mạnh khiến cô chới với ngã nhào xuống sân. Lúc này, cô mới chợt nhận ra vết son môi trên lưng áo sơ mi trắng nhàu nhĩ của anh.

Cô biết anh là người rất chỉn chu nhưng sao hôm nay anh nhếch nhác lạ lùng. Vạt áo nửa trong nửa ngoài của anh khiến cô liên tưởng tới chuyện không hay.

Thắng Vũ chẳng buồn quay đầu nhìn lại, anh lắc chân mấy cái cho đôi giày tây rơi ra rồi bước thấp bước cao lên lầu. Tới nơi, anh mệt mỏi tháo chiếc cà vạt vứt lên bàn, đưa tay mở từng chiếc cúc áo.

Khi chiếc áo sơ mi vừa rơi khỏi người Thắng Vũ thì Thi San cũng bước vào, qua tấm gương lớn phản chiếu hình ảnh trên tủ quần áo, anh thấy cô vội vã mở dãy cúc áo trên chiếc váy cô đang mặc.

- Cô đang làm gì vậy? – Anh không quay lại, trừng mắt nhìn người trong gương.

- Em muốn chứng minh tình cảm dành cho anh là thật lòng, không phải em lợi dụng anh.

- Dừng lại. – Anh hét lớn.

Động tác của Thi San càng lúc càng nhanh hơn, chẳng mấy chốc, dãy cúc phía trên đã mở tung. Thắng Vũ có thể nhìn thấy rõ ràng làn da trắng ngần mỏng manh của cô đang mời gọi mình.

Ngay lập tức, anh lao đến, nắm chặt tay cô để ngăn lại. Chỉ chờ có thế, Thi San liền chồm lên, ôm lấy cổ anh và hôn anh. Giây phút này, cô mới nhận ra trong người anh có men rượu.

Cứ mỗi lần anh vừa đẩy được cô ra một chút thì cô lại sáp vào, bám dính lấy anh và hôn, bàn tay yếu ớt vụng về sờ loạn trên ngực, trên lưng anh với mong muốn kích thích thứ bản năng tiềm ẩn trong người đàn ông.

Hơi men vẫn còn và những xúc cảm từ người con gái mang lại khiến Thắng Vũ cũng dần mất khống chế, anh không bài xích Thi San nữa mà đáp lại nụ hôn của cô. Những âm thanh ướt át liên tục vang lên, lay động màn đêm tĩnh mịch.

Những bước chân dồn ép vội vã đưa họ đến bên chiếc giường lớn. Thắng Vũ nhanh chóng xô ngã Thi San trên tấm nệm phủ ga trắng tinh rồi gấp gáp cúi xuống, in dấu hôn trên khắp chiếc cổ mềm mại.

Cô gái tội nghiệp chẳng thể cảm nhận được một chút gì gọi là đê mê như người ta vẫn thường miêu tả, cô đau đớn nắm chặt ga giường bởi những nơi làn môi lạnh lẽo kia lướt qua đều để lại dấu răng.

Chính xác hơn, anh đang cắn cô chứ chẳng phải hôn. Vì sao anh làm cô đau nhưng cô lại cảm thấy nội tâm anh càng đau hơn cô gấp bội, day dứt xen lẫn bất lực não nề.

Bàn tay chàng nghệ sĩ liên tục di chuyển, vuốt ve bên ngoài chiếc váy hờ hững, tìm cách tháo nó ra. Khoảnh khắc này, anh muốn cùng cô hòa làm một, chẳng suy nghĩ thêm được điều gì.

Thế nhưng, khi dấu hôn cuối cùng in xuống trên bờ xương quai xanh, cô đau quá, không kiềm được nên kêu lên.

Tiếng kêu của Thi San đã kéo Thắng Vũ ra khỏi cơn mê tình đúng lúc. Anh dừng mọi động tác và từ từ buông cô ra, ngồi ngay bên cạnh.

- Em không sao, tiếp tục đi. – Cô hướng ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, thều thào cất tiếng.

- Tôi mệt rồi, cô gái tối nay quá hấp dẫn khiến tôi mất rất nhiều sức, tạm thời không chiều cô được.

Thi San vội bật dậy, gương mặt cô trở nên tái mét vì không ngờ điều cô nghi ngờ lại là sự thật.

Sao anh có thể buông thả bản thân chỉ trong một phút nóng giận như vậy chứ? Trái tim cô như bị ai cầm dao cứa vào, đau đớn tột cùng, tưởng chừng máu trong người sắp trào ngược ra miệng.

- Chúng ta ngủ một giấc đi, tới gần sáng sẽ tiếp tục, tôi cũng muốn thử qua cảm giác ái ân với một cô gái nhà quê là như thế nào. Hơn nữa, với cô thì không cần trả tiền nhỉ? Chỉ cần cơm ba bữa là được đúng không? – Anh nâng cằm cô lên, vừa cười nhạt vừa nói.