Chương 176 - Tình Ca

Toàn thân Thi San run lên bần bật. Cho dẫu cô có lỗi lầm gì thì anh cũng không có quyền xem cô như một con điếm. Cô quyết định trao thân cho anh là để minh chứng cho chân tình của mình, vậy mà anh xem cô rẻ mạt thế sao?

Sau thứ âm thanh khô khốc, gương mặt Thắng Vũ lệch hẳn sang một bên. Da anh vốn trắng mà cô lại dùng lực khá mạnh thành thử năm dấu ngón tay in hằn lên đỏ ửng. Thế nhưng, anh lại bật cười, nụ cười chua chát khinh miệt.

- Sao? Cô chê ít à? Cô cho rằng cô đáng giá hơn sao?

Đánh anh, cô cũng đau tan nát lòng chứ có vui vẻ gì cho cam, gương mặt ấy hằng đêm cô mân mê ngắm nghía, muốn trân trọng và giữ gìn biết bao nhiêu.

Biết nán lại chỉ khiến mọi chuyện đi đến bước đường không thể cứu vãn, cô liền tụt xuống giường và bỏ chạy về phòng mình, đóng cửa, ôm tim mà khóc.

Những ngày sau đó nặng như ngàn cân treo trên vai Thi San. Cô vẫn dậy sớm và làm những công việc hàng ngày, chỉ khác là cô không còn hôn tạm biệt anh buổi sáng, không hôn chào đón anh về vào chiều tối và khoảng cách giữa cả hai cứ thế xa dần.

- Hãy đi đi, đừng để tôi phải tự tay kéo cô ra ngoài. Tôi thật sự không biết rằng da mặt cô lại dày như vậy đấy. – Anh vừa xỏ giày vào chân vừa nói.

- Em không đi. – Cô cứng rắn đáp lại.

- Được thôi, để tôi chống mắt lên xem sức chịu đựng của cô cao đến mức nào.

Thắng Vũ ném cho cô một nụ cười khinh bỉ rồi ung dung cất bước.

Cô cố kiềm nén cơn giận, nuốt lệ vào tim. Chưa bao giờ cô cảm thấy giá trị mình bị hạ thấp đến mức này, thua cả con tôm, con cá ngoài chợ.

Chiều đến, Thi San lấy chổi ra sân và quét lá rụng như mọi ngày. Khi quét đến gần cánh cổng thì xe Thắng Vũ cũng vừa về tới.

Mấy hôm nay, anh toàn về rất muộn nên cô cho rằng có lẽ anh đã nguôi ngoai cơn giận và muốn về sớm dùng cơm cùng mình.

Thế nhưng, lúc chiếc ô tô vừa vào tới trong sân thì hy vọng của cô cũng tan thành khói mây khi chứng kiến một cô gái xinh đẹp, ăn vận gợi cảm, đỏng đảnh bước xuống từ ghế phụ.

- Ôi, làm giúp việc mà cũng trắng trẻo xinh đẹp quá ha.

Cô gái khoanh tay nhìn Thi San, buông mấy lời rồi thản nhiên bước đến bậc thềm, chờ Thắng Vũ.

Anh vừa chui ra khỏi xe liền chạy đến và ôm eo cô gái, dìu vào trong. Thi San lúc này chẳng khác nào một kẻ mộng du, cất bước đi sau lưng họ.

- Hôm nay anh không đi diễn là không được lấy cớ mệt mỏi đâu đấy. – Cô gái tựa đầu vào ngực anh, nũng nịu.

- Được rồi, hôm nay mình thức tới sáng luôn, anh sẽ cho em khỏi xuống giường luôn. – Anh nắm lấy cằm cô gái, cưng nựng.

Tuy Thi San rất muốn gọi tên anh nhưng sao cổ họng nghẹn đắng chẳng thốt nên lời. Hóa ra, mấy đêm này anh đều ở bên cạnh cô gái kia. Có lẽ nào chuyện tình này đã đến hồi kết thật rồi hay sao? Hạnh phúc đến với cô sao ngắn ngủi thế này?

Khoảnh khắc cánh cửa đóng sầm lại, Thi San cố gắng áp tai vào khe hở để nghe ngóng.

Sau tiếng thì thầm không rõ là những tiếng rên rỉ nhuốm màu dục vọng của cô gái lạ. Không cần nhìn thì cô cũng biết họ đang làm gì.

- Hết thật rồi. Trương Thắng Vũ, em hận anh, em hận anh.

Cô bật khóc, chạy nhanh về phòng và thu dọn quần áo. Cô chỉ lấy những thứ vốn là của mình và những thứ được mua từ tiền lương, còn tất cả những quà tặng của anh lẫn bà Hoàng Mai cô đều để lại, bao gồm cả sợi dây chuyền và chiếc nhẫn anh cầu hôn cô.

Chiếc nhẫn dường như chẳng muốn rời khỏi tay chủ nhân, cô gỡ nó một cách khó khăn.

Thi San lao ra ngoài khi bóng tối đã bủa vây khắp chốn. Cô cảm giác như bản thân đang đứng giữa vũ trụ mênh mông, không một bóng người, hoang vu và lạnh lẽo đến rùng rợn.

Đây là lần đầu tiên, cô rời khỏi một nơi mà không quay đầu nhìn lại. Trái tim gần như đã chết hoàn toàn, không còn cảm xúc.

Từ trên lầu cao, Thắng Vũ lặng lẽ vén màn nhìn theo bóng dáng nhỏ bé liêu xiêu trong bóng đêm. Anh rút điện thoại trong túi ra và gọi cho Tăng Thiện.

- Cô ấy vừa đi ra rồi, cậu giúp tôi nhé.

Cô gái nóng bỏng vừa lắc đầu nhìn anh vừa đếm tiền. Anh là người đầu tiên đưa cô về nhà mà chẳng làm gì nhưng lại trả thù lao rất hậu hĩnh.

Cô không ngờ vì muốn đuổi người yêu ra khỏi nhà mà anh hao tâm tổn sức diễn trò như vậy. Tuy thắc mắc nhưng cô chẳng dám hỏi vì đã trao đổi từ đầu rằng không được nói lời thừa thãi.

- Cô xuống phòng khách chờ đi, tôi sẽ gọi taxi cho cô. – Anh mệt mỏi cất lời.

- Được.

Tấm màn lần nữa được kéo ra nhưng trước mắt Thắng Vũ chỉ còn là con đường vắng với cột đèn cao áp tỏa ánh sáng héo hắt tô buồn hàng cây lạnh lẽo trong gió đêm đông.

Cuối cùng, cô cũng bước ra khỏi đời anh rồi. Giấc mộng tình đẹp đẽ đã hoàn toàn kết thúc. Anh biết chuỗi ngày tháng sau này của anh sẽ chỉ là một bầu trời xám ngắt.