Chương 174 - Tình Ca

- Đúng là phải có gì đó tác động thì mọi chuyện mới suôn sẻ được. Anh Blake và mình đã lên kế hoạch nói dối và anh Thanh Phong đã chạy đến đó ngay lập tức khi nghe anh Blake chuẩn bị cầu hôn Vy. – Thi San cười khúc khích.

- Vậy San với anh Thắng Vũ là do ai tác động chứ? – Ngọc Vy hỏi vui.

Gương mặt Thi San thoảng buồn rồi bằng chất giọng hơi trầm, cô kể cho Ngọc Vy nghe chuyện cô chính là đứa con gái rơi của Triệu Kiến Đức.

Vốn dĩ cô định rời khỏi Thắng Vũ nhưng vì ông ta đến cuối cùng vẫn chỉ nghĩ cho Nhã Tiên mà chẳng màng tới cảm nhận của cô nên cô quyết tâm giành lấy người đàn ông mà Nhã Tiên yêu nhất.

- Xem như San đã trả được thù rồi, bây giờ chẳng còn tức hay buồn nữa. Thôi, Vy ăn trưa đi, San phải dọn cơm cho anh Thắng Vũ đây, hôm nay anh ấy làm việc ở nhà, không đến công ty.

Đang nhấn tắt điện thoại thì Thi San bỗng giật mình khi nghe tiếng đấm mạnh xuống mặt bàn.

Cô hoảng hốt bật đứng dậy, mở to mắt nhìn Thắng Vũ. Không phải anh nói khi nào tới giờ ăn thì lên gọi anh sao? Sao anh lại xuống đây thế này?

- Thì ra, cô đến với tôi là để trả thù họ à? Lã Thi San, cô coi tôi là cái gì vậy hả? Sao cô dám lợi dụng tình cảm của tôi? – Thắng Vũ trừng cô, hét lớn.

- Không.. không phải đâu Thắng Vũ. Anh nghe em giải thích.

- Giải thích? Cô định nói rằng tuy lợi dụng tôi nhưng cô vẫn rất yêu tôi sao?

- Em yêu anh thật mà, lẽ nào anh không nhận ra? – Cô nắm lấy tay anh, rơm rớm nước mắt.

Anh bật cười, một nụ cười đầy ý mai mỉa khiến cô lạnh ngắt sống lưng. Lẽ ra cô nên chú ý lời ăn tiếng nói của mình khi anh đang ở nhà. Cô cứ nghĩ còn lâu anh mới xuống vì ban nãy anh còn bận đến mức chẳng ngước nhìn khi cô mang trái cây lên.

- Yêu sao? Thế ban nãy tôi nghe nhầm à? Thảo nào mà khi tôi muốn cô, cô lại run rẩy từ chối.

Thắng Vũ nắm lấy chiếc cằm thon của Thi San, ghé vào tai cô mà thì thầm rồi buông ra ngay sau đó.

Dẫu trí tưởng tượng của cô có phong phú đến đâu thì cô cũng không ngờ anh lấy chuyện ái ân nam nữ ra làm thước đo cho tình yêu chân thành.

Lẽ nào cô quá đề cao anh, xem anh không như những người đàn ông khác? Lẽ nào anh cũng tầm thường như vậy?

- Em không có. Thắng Vũ, vì.. vì anh là người đầu tiên em yêu nên.. nên chuyện kia em chưa trải qua. Em.. em sợ. Anh.. anh cũng nói nên để dành cho đêm tân hôn còn gì? – Cô nói trong tiếng khóc tức tưởi.

- Tôi còn có thể nói gì khác? Thi San, cô nghe đây, tôi có thể dùng mình làm bàn đạp để cô thực hiện ước mơ nhưng tôi không chấp nhận việc cô coi tôi như công cụ trả thù. Đi đi, hãy đi ra khỏi nhà tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô thêm một giây phút nào nữa. – Anh vung tay chỉ về hướng cửa chính và quát.

- Em không đi. Sao anh lại như vậy? – Cô gào lên nức nở.

Khóe môi người đàn ông khẽ giật khi nhìn thấy những giọt nước mắt thánh thót rơi xuống, ướt đẫm khuôn mặt cô.

Bàn tay anh nắm chặt để ngăn thứ cảm xúc hỗn độn đang giằng xé trái tim mình. Và rồi, anh nhanh chóng quay lưng, bước lên cầu thang.

Thi San khuỵu xuống sàn, ôm mặt khóc như mưa. Đêm qua, anh còn ôm lấy cô, vuốt ve mà nói lời yêu thương nhưng sao bây giờ chỉ vì một câu nói anh nghe thoáng qua mà anh nỡ đuổi xua cô.

Cô yêu anh thật lòng và nỗi hận kia chẳng qua như một chất xúc tác khiến cô can đảm đứng lên, giành lấy người đàn ông cô yêu về tay mình thôi mà. Sao anh lại không cho cô cơ hội giải thích?

Cố gắng gượng dây, Thi San lê bước lên lầu. Khi chạm tay vào cửa phòng Thắng Vũ thì cô nhận ra anh đã khóa bên trong. Mặc cho cô gõ và gọi, anh vẫn thản nhiên đánh máy, bỏ ngoài tai tất cả.

- Anh ơi, anh xuống ăn cơm xong hãy làm tiếp. Em cần nói chuyện với anh.

Những câu nói cuối cứ yếu dần và rồi cô khuỵu luôn xuống trước cửa, ngồi bó gối và khóc.

Cô hy vọng anh chỉ nóng giận trong nhất thời thôi. Cô hy vọng khi anh mở cánh cửa này ra thì anh sẽ lại mỉm cười dịu dàng với cô, sẽ ôm cô vào lòng và nghe cô giải thích.

Cũng trong giờ phút này, tâm trạng của cô em gái cùng cha khác mẹ với Thi San cũng đang rơi vào khủng hoảng nặng nề.

Nhã Tiên chết lặng khi nhận lấy kết quả siêu âm. Cô không ngờ sau cái đêm hoang đàng ấy, giọt máu của Tăng Thiện đã hình thành trong bụng mình.

Khoảng thời gian này cô liên tục cảm thấy khó chịu nhưng không nghĩ là mình có thai. Cô cứ nghĩ mình bị nóng trong người nên chuyện trễ kinh là bình thường. Mãi đến mấy hôm gần đây, cứ có cảm giác bất an nên cô đánh liều đi siêu âm thử.

Dẫu có đanh đá thế nào nhưng khi biết mình đang thực hiện thiên chức làm mẹ thì cô cũng như bao người phụ nữ khác, mong muốn con mình có một người cha.

Thế nhưng, cô biết làm sao vì chính cô đã đuổi xua hắn. Lòng tự kiêu của một tiểu thư chính hiệu không cho phép cô đến quỵ lụy hắn nhận mình và con mình.

- Mẹ xin lỗi con, mẹ sẽ yêu thương con và bù đắp cho con.

Cô sờ tay lên bụng mình, thì thầm an ủi sinh linh bé nhỏ rồi gạt nước mắt và leo lên xe, rời khỏi phòng khám nằm trong con hẻm nhỏ.

Lúc đi ngang bệnh viện Nhân Tâm, cô giảm tốc độ, ngước nhìn lên tầng lầu trên cao. Chẳng biết có phải do đứa bé trong bụng tác động không mà thời gian này cô cứ thấy nhớ tên bác sĩ ấy, nhớ làn môi nóng rẫy từng chà xát lên da thịt mình mỗi khi có cơn gió lạnh lướt qua.

- Tăng Thiện, anh có con rồi. Tôi có nên nói với anh không? – Cô mếu máo nói cho mình nghe và bật khóc.