Chương 173 - Tình Ca

Rời khỏi công viên, Thanh Phong đưa Ngọc Vy về phòng trọ. Giây phút cô vừa dợm người xuống xe, anh liền vươn tay giữ cô lại. Lần đầu được làm bạn trai người khác nên anh chẳng đành lòng rời xa bạn gái.

- Sao vậy? Anh nên về nghỉ ngơi để mai còn đi dạy học chứ. – Ngọc Vy tròn mắt nhìn anh.

- Anh.. anh ở lại được không? Mai sáng anh sẽ về sớm.

Nghe chất giọng nũng nịu phát ra từ người đàn ông mà Ngọc Vy nổi hết da gà. Cô không biết mấy anh chàng khác khi có người yêu có biến thành bộ dạng như thế này hay không nữa. Cơ mà cô không nỡ từ chối một lời đề nghị dễ thương như vậy.

- Được, nhưng mà.. giường em nhỏ lắm. – Cô cúi đầu thẹn thùng.

- Không sao, anh sẽ nằm bên dưới, không tranh chỗ với em đâu.

Ngọc Vy khẽ gật gật rồi bước xuống, đi vào trong trước để xin phép bà chủ vì ở đây có quy định không được tùy tiện cho người lạ qua đêm, trừ phi được cho phép.

Sau khi nghe cô trình bày ý muốn, bà chủ liền bảo cô gọi người đàn ông ấy tới cho bà xem mặt mũi ra làm sao.

Hôm trước, Thanh Phong gọi cửa Ngọc Vy và làm ồn hai phòng trọ bên cạnh nên họ đã mách bà, có điều vì bà thấy cô là người hiền lành, lại bị nạn và cũng quen biết toàn nhân vật có tiếng nên mắt nhắm mắt mở cho qua, không chất vấn gì cô.

Những người lao động sống ở đây không mấy để ý nên không biết chứ bà thì dễ dàng nhận ra anh chàng Blake hay đưa đón cô là phù thủy trang điểm nổi tiếng và chàng trai hay đến cùng cô bạn của cô là quán quân của cuộc thi tầm cỡ vừa qua.

- Anh ấy đây ạ. – Ngọc Vy kéo Thanh Phong tới trước mặt bà ngay khi anh vừa đến.

- Sao tôi thấy cậu quen mặt thế nhỉ? Cậu.. làm việc ở đâu? – Bà chủ nhìn chằm chằm vào anh và hỏi.

- Dạ, cháu là giảng viên của Học viện Âm nhạc Thành phố ạ.

- Thì ra là vậy, được rồi, vào đi.

Bà chủ mỉm cười vì đã nhận ra anh chính là thầy giáo của con trai mình. Bà phải công nhận một điều là anh ở ngoài đời đẹp hơn trong hình rất nhiều.

Anh thân là giảng viên có tiếng và là con trai giám đốc Sở Văn hóa Thể thao Du lịch nên chẳng có lý do gì khiến bà lo lắng cả.

Bà cũng vô cùng ngưỡng mộ Ngọc Vy, ngay cả khi mặt mũi méo mó thì cô nàng vẫn thân thiết được với những anh chàng tài năng gia thế.

Việc cô xin cho Thanh Phong qua đêm đã cho bà hiểu anh chính là người cô chọn, không phải cây si Blake.

- Để anh làm. Bây giờ em đâu còn là cô nàng giúp việc của anh nữa. - Thanh Phong giành lấy tấm chăn mỏng từ tay cô và trải xuống sàn.

Thoáng nghe tiếng gió vi vút bên ngoài, Ngọc Vy ái ngại thay cho Thanh Phong.

Phòng trọ này chẳng kín cổng cao tường như nhà anh, giữa khuya hơi sương tràn vào rất lạnh mà vết thương của anh chỉ mới hồi phục không lâu nên cô sợ anh sẽ nhức.

- Anh à, hay là.. hay là anh lên giường ngủ luôn đi, chúng ta nằm nghiêng chắc là đủ chỗ. – Cô thẹn thùng cất tiếng.

- Cũng được.

Thanh Phong mỉm cười và ngoan ngoãn làm theo lời cô. Ban đầu, anh còn nằm cách cô một khoảng ngắn nhưng rồi anh dần dần nhích lại và cuối cùng là áp sát vào tấm lưng mảnh mai.

Hơi thở Ngọc Vy bỗng trở nên gấp gáp khi cánh tay rắn rỏi của anh choàng sang, ôm lấy bờ eo mình. Thế nhưng, cô dần bình tĩnh lại vì anh chỉ đơn giản là ôm mà thôi.

- Thanh Phong, cảm ơn anh đã chấp nhận em. – Cô thì thầm.

- Cũng nhờ Thi San nói thì anh mới biết, nếu không, anh đã bỏ lỡ một người con gái yêu anh nhất rồi. Ngọc Vy à, ở bên anh thì đừng mặc cảm gì nhé. Anh bây giờ cũng chẳng hoàn hảo gì đâu, chân tay và phổi anh đều có tỳ vết, sau này, phải phiền em nhiều.

Chàng giảng viên vùi đầu vào cổ cô, hít hà mùi thơm dìu dịu trên mái tóc dài và từ từ chìm vào giấc ngủ.

Anh chẳng biết trong mắt cô, mình cao sang thế nào nhưng anh cảm thấy bản thân quá ư bé nhỏ khi ở bên cạnh người con gái dũng cảm này.

Đêm đông trôi qua ấm áp và khi bình minh chưa ló dạng thì Thanh Phong đã rời đi.

Sau khi mở cửa cho anh ra về, Ngọc Vy quay trở vào và tiếp tục ngủ, gối chăn hãy còn vương mùi hương nam tính của anh dần đưa cô vào một giấc mộng đẹp ngọt ngào.

Hậu quả của việc có người yêu là suốt một ngày Ngọc Vy chẳng làm được việc gì cho ra hồn, cứ thơ thẩn và tưởng tượng về tương lai xa vời cũng như nhớ lại những kỷ niệm trong quá khứ. Mãi đến gần trưa, cô mới lấy điện thoại và gọi cho Thi San để thông báo tin vui.

- San nghe đây Vy. – Thi San đưa tay tắt bếp rồi đến bên bàn ăn ngồi nói chuyện.

- Ừ. Báo cho San một tin nè. Anh Thanh Phong trở thành bạn trai của Vy rồi.

- Ôi trời ơi. Chúc mừng Vy nha, San còn tưởng Vy hành hạ anh ấy thêm một thời gian nữa chứ. Vậy là tốt quá rồi.

Vì quá vui nên Ngọc Vy đem tất tần tật chuyện đêm qua kể cho cô bạn thân nghe, cô cũng tỏ lòng biết ơn sự nhiều chuyện của Thi San vì chính nhờ những lời tác động từ cô bạn mà giờ đây cô đã có được bến đỗ hằng mơ ước.

Thanh Phong và Thắng Vũ đều là những chàng trai bảo chứng cho uy tín nên cô tin Thanh Phong sẽ không bao giờ thay đổi ý định một khi đã nói ra.