Chương 171 - Tình Ca

Suốt một tuần liền, ngày nào khi về đến nhà, Ngọc Vy đều thấy một phần thức ăn treo trước cửa và một mảnh giấy nhỏ kèm theo.

Tuy trước mặt Blake, cô luôn tỏ ra lạnh lùng và không thèm đọc, chỉ lấy thức ăn vì sợ bỏ phí sẽ mang tội nhưng làm sao anh không nhìn ra tâm tư của cô chứ.

Hôm nay, vẫn như mọi ngày, Thanh Phong lại đến, treo mấy chiếc bánh bao nóng hổi lên cửa rồi rời đi.

Những ngày này, ngoài thời gian giảng dạy ở Học viện, rảnh ra là anh lại lang thang khắp phố phường. Anh cũng chẳng biết mình muốn đi đâu nữa, chỉ lái xe vòng vòng, nhìn ngó lung tung mà thôi.

Đang đậu bên lề đường, thẫn thờ ngắm những đôi tình nhân âu yếm nhau trên hàng ghế đá công viên thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên kéo anh về với thực tại. Nhác thấy tên người gọi là Thi San, anh liền bấm nghe.

- Anh đây Thi San.

- Anh Thanh Phong, hôm nay Blake dự định sẽ cầu hôn Ngọc Vy đấy. Nếu không có gì thay đổi thì tuần sau cô ấy bay sang nước ngoài rồi. – Giọng Thi San gấp gáp.

- Cầu.. cầu hôn sao?

- Phải, ban nãy em và anh Thắng Vũ thấy Blake mua nhẫn kim cương rồi gọi điện hẹn Ngọc Vy đến vòng quay Mặt Trời trong công viên giải trí.

Cảm giác hồi hộp và lo lắng xâm chiếm trái tim Thanh Phong. Anh không nghĩ mọi chuyện lại tiến triển nhanh đến mức này.

Sau khi chào tạm biệt Thi San, anh cúp máy và lái xe thẳng đến công viên giải trí.

Tình cảm anh dành cho Thi San chỉ chớm nở có vài tháng mà anh còn buồn nhớ, huống gì là Ngọc Vy đã yêu thầm anh suốt bao nhiêu năm.

Anh không muốn cô nhắm mắt đưa chân để rồi nửa đời sau phải hối tiếc, anh không tin cô dễ dàng quên mình như vậy.

Công viên giải trí vào khung giờ này vô cùng đông đúc. Những ánh đèn nhiều màu phần nào hạn chế tầm nhìn của Thanh Phong.

Thi San chỉ nói Blake hẹn Ngọc Vy ở vòng quay Mặt Trời nhưng không biết chính xác là phía trước hay phía sau thành thử anh phải chạy quanh nhiều vòng để tìm cô.

Khi đồng hồ điểm chín giờ tối thì Ngọc Vy cũng vừa đặt chân vào công viên. Cô hồi hộp bước nhanh đến chỗ hẹn.

Hôm nay Blake không đến trung tâm dạy trang điểm nên cô cứ nghĩ anh bận việc gì đó, nào ngờ khi cô vừa tan học thì anh nhắn tin bảo cô tới đây vì anh có chuyện muốn nói.

Đang lúc cô đảo mắt nhìn xung quanh thì một bóng lưng quen thuộc đột ngột xuất hiện trước mặt khiến cô sững sờ. Có vẻ như anh ấy cũng đang tìm ai đó.

Rõ ràng Blake bảo đang đứng trước vòng quay nhưng tại sao người cô thấy lại là Thanh Phong chứ.

Nhác thấy Thanh Phong nhìn về phía mình, Ngọc Vy hốt hoảng quay lưng và bước thật nhanh. Khổ nỗi cô chưa đi được bao xa thì đã bị cánh tay rắn chắc của anh giữ lại.

- Ngọc Vy, anh cần nói chuyện với em. – Thanh Phong vừa thở hổn hển vừa nói.

- Em sẽ không quay về đó đâu. Anh đừng phí thời gian nữa.

Cô vùng mạnh, thoát khỏi anh và chạy vụt đi. Khỗ nỗi vì người quá đông nên cô chẳng thể chạy một lèo được, cứ phải lạng bên này, lách bên kia, đôi khi còn phải dừng lại tránh đám trẻ con chạy loạn.

Thanh Phong cũng chẳng khá hơn Ngọc Vy là mấy, cứ mỗi khi anh gần tiếp cận được cô thì lại bị đám đông chắn ngang, liên tục chụp hụt.

Cuối cùng, vì tránh một thai phụ mà anh mất đà, ngã sóng soài ra đất.

- Anh gì ơi, anh có sao không? – Mấy cô gái trẻ xúm xít lại hỏi han vì thấy người vừa ngã quá ư đẹp trai.

- Ngọc Vy.

Tiếng hét của Thanh Phong khiến Ngọc Vy dừng bước. Trong ký ức của cô, anh chưa bao giờ nói lớn.

Các cô gái nghe anh gọi tên ai đó thì dần dà tản ra và đưa mắt nhìn xung quanh.

Khoảnh khắc quay đầu lại, nỗi xót xa dâng trào trong lòng Ngọc Vy khi cô thấy người đàn ông mình yêu đang ngồi dưới đất, ánh mắt anh chứa đầy tủi hờn cùng trách móc.

Cô vội vàng chạy đến và đỡ anh đứng lên.

- Anh đuổi theo em làm gì? Chân anh gãy tiếp thì phải làm sao đây? – Cô bật khóc nức nở.

- Biết chân bạn trai mình mới gãy mà còn bày đặt giận hờn õng ẹo chạy đi làm gì không biết? – Một cô gái cất tiếng chỉ trích.

- Đúng đó, sao cô có thể đối xử với một người đàn ông cực phẩm như vậy chứ? Có phúc mà không biết hưởng. – Một cô gái khác tiếp lời.

- Là do tôi tổn thương cô ấy trước. – Thanh Phong vội vàng bênh vực Ngọc Vy.

Đám đông nhìn họ vài giây nữa rồi nhanh chóng tản ra. Ngọc Vy nghe rõ những lời khen ngợi Thanh Phong vẫn còn văng vẳng cất lên.

Cô cảm thấy thật tủi thân vì chỉ cần anh có cái mác đẹp trai, cáo ráo, học thức là mọi người đều lao vào bênh vực anh, cho anh là đúng.

- Anh có đi được không? – Cô lau vội giọt lệ vương trên khóe mắt và hỏi nhỏ.

- Hơi đau. Em dìu anh đến ghế đá ngồi một chút nhé. – Anh làm ra bộ dạng đáng thương, hạ giọng năn nỉ cô.

Ngọc Vy khẽ gật đầu rồi choàng tay anh qua vai mình, cẩn thận dìu anh từng bước. Ở cự ly gần, cô ngửi rõ mùi hương nam tính đặc trưng tỏa ra từ cơ thể anh.

Đôi nam nữ đi như rùa bò, hết tận mười phút mới tới được ghế đá.

- Em gọi điện cho Thanh Trà nhé, cô ấy sẽ nhờ ba anh bảo tài xế riêng đến lái xe của anh về.

Vừa nói, Ngọc Vy vừa cho tay vào túi xách lục lọi nhưng chưa cầm được chiếc điện thoại thì Thanh Phong đã ngăn cô lại.

- Đừng, anh ngồi một chút là ổn thôi. Thanh Trà mới xuất viện, anh không muốn ba mẹ anh thêm lo lắng.

- Cô ấy bị bệnh sao?

- Nó bị tai nạn, cũng không nghiêm trọng lắm, chấn thương phần mềm và rách da đầu. - Giọng anh chùng xuống, buồn rười rượi.