Chương 170 - Tình Ca

Anh nắm tay cô, gấp gáp kéo đi. Cả hai anh chị nghe rõ tiếng than thở đầy thất vọng của những đứa trẻ trót làm rơi con thú bông khi nó sắp lọt vào rổ.

- Ôi, em cảm giác như chuyện ngày hôm đó chỉ vừa mới xảy ra thôi. – Cô ngước mắt nhìn vòng đu quay lấp lánh ánh điện và thốt lên.

- Đúng vậy. Cô bé giúp việc ngày ấy đã trở thành bạn gái của cậu chủ. – Anh gật gù đồng tình.

Hai người nhanh chóng mua vé và chui vào cabin, hồi hộp chờ đợi. Nhân lúc anh không để ý, Thi San liền nhả kẹo cao su ra giấy rồi gói lại.

Cô biết những lúc chỉ có hai người, anh hay hôn bất chợt lắm, nếu không chuẩn bị trước, cô e là lát nữa cô sẽ nuốt luôn nó vào bụng.

Khoảnh khắc cabin sắp lên đến đỉnh cao nhất, Thắng Vũ liền cúi xuống, kề môi mình vào môi cô.

- Không được, hôm nay anh đã hôn em vượt quá số lần quy định rồi. Cái gì nhiều quá cũng không tốt. – Thi San phồng má, lắc đầu.

- Em à, nụ hôn trên đỉnh cao nhất của vòng đu quay rất khác. Các đôi tình nhân từng hôn nhau vào thời khắc này đều được ở bên nhau trọn đời.

Lời nguyền này Thi San đã từng nghe qua nhưng cô vẫn bán tín bán nghi. Thế nhưng, lần trước cả hai vô tình chạm nhẹ môi và giờ đây cô và anh đang yêu nhau thành thử cô cũng hơi tin một chút.

Bản thân cô cũng muốn sống bên anh đến hết đời và rất muốn lời nguyền này ứng nghiệm trên cuộc tình của cả hai.

Đôi tay thon của cô nhẹ nhàng luồn vào trong chiếc áo khóa và ôm lấy thắt lưng người đàn ông, mi mắt khép hờ chờ đợi.

Giây phút cảm nhận đươc làn môi ấm áp của anh đang mơn man lên môi mình, cô hoàn toàn nhắm mắt, đón nhận cử chỉ của tình yêu say đắm nồng nàn.

Thi San đê mê trong làn hơi thở thơm hương bạc hà từ người tình mà không hề biết nụ hôn anh trao cho mình mang biết bao nhiêu đau khổ và day dứt.

Nếu nụ hôn trước đã ứng nghiệm và đưa cô đến với anh thì anh muốn tại nơi đây, ngay khoảnh khắc này, hôn cô lần nữa để phá giải lời nguyền kia, giải thoát cho cô và cũng là để anh thêm vào nhật ký cuộc tình mình một kỷ niệm đẹp.

Cả Thanh Phong và Thắng Vũ đều là những người đàn ông độc thân hoàng kim, là niềm mơ ước và khát khao của bao nhiêu cô gái xinh đẹp, quyền quý. Thế nhưng, đường tình duyên của cả hai anh đều không suôn sẻ.

Thắng Vũ dành hết tâm tư tình cảm theo đuổi Thi San để rồi khi có được cô thì anh lại phải chọn cách buông tay để cô đi về phía ánh sáng, đừng dính líu đến một ngôi sao đang tắt dần là anh.

Còn Thanh Phong, anh thậm chí chẳng biết tình yêu sâu đậm mà Ngọc Vy dành cho mình đến tận khi nghe Thi San nói và giờ đây anh đang níu kéo cô trong vô vọng vì cô đã trở thành người yêu của người bạn thân thuở nhỏ.

Đêm nay, Thanh Phong không dám chặn đường Ngọc Vy vì anh sợ cô sẽ lại bỏ chạy. Anh đến khu trọ sớm hơn một chút, treo phần bánh canh cua lên cánh cửa rồi lặng lẽ ra về.

Có vẻ như cô đã cho số điện thoại của anh vào danh sách đen nên anh không gọi được.

Chàng giảng viên rời đi không lâu thì Blake cũng đưa Ngọc Vy về. Nhác thấy phần thức ăn treo trên cửa, Ngọc Vy chỉ đoán rằng người mua cho cô là Thi San vì trước đây, cô bạn cùng Thắng Vũ vẫn nhớ tới cô mỗi lần họ đi ăn ở quán này.

- Vẫn còn nóng lắm, nếu anh và em về sớm một chút thì đã gặp Thi San và Thắng Vũ rồi. – Cô quay sang nhìn Blake, mỉm cười.

- Hôm nào em hỏi địa điểm mà Thắng Vũ biểu diễn rồi anh và em đi xem nhé. Anh sợ mai này anh ta không đến phòng trà đàn nữa thì lại tiếc, chúng ta nên nhân cơ hội này để nghe. Những người ở nước ngoài muốn mà không được ấy chứ.

Ngọc Vy gật đầu rồi đẩy cửa bước vào. Nếu biết trước Thi San đã mua thức ăn cho mình thì cô chỉ mua một phần hủ tiếu cho Blake mà thôi.

Đang lúc cả hai chuẩn bị đổ thức ăn ra tô thì một mảnh giấy rơi ra từ bịch bánh canh cua. Dòng chữ nắn nót trên đó đối với Ngọc Vy lẫn Blake đều rất quen thuộc vì nó được viết bởi Thanh Phong.

Tuy Blake nhanh chóng quay mặt đi để Ngọc Vy không phải lúng túng nhưng anh vẫn kịp đọc được nội dung đó. Còn cô thì vùi luôn nó vào mớ bao bì hỗn độn, cho thẳng vào sọt rác.

Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí trầm mặc, không vui vẻ như mọi lần. Blake cố gắng ăn nhanh rồi tạm biệt ra về vì anh biết Ngọc Vy cần yên tĩnh một mình.

Anh đi rồi, cô vội vàng chạy xuống nhà bếp, lục tìm trong thùng rác, lấy lại mảnh giấy ban nãy.

Nước mắt cô thi nhau rơi xuống dòng chữ "Ngọc Vy, đã lâu rồi anh không được uống trà em pha, mấy cô giúp việc trong nhà không thể pha được tách trà có hương vị giống em, anh muốn được uống trà em pha mỗi ngày đến cuối đời".

- Nói dối, chỉ cần đổ nước sôi vào trà có sẵn thôi mà, sao lại không giống?

Cô cắn chặt tay mình để ngăn đi tiếng nấc nghẹn ngào. Chưa đến lúc cô có thể khôi phục lại gương mặt thì cô chẳng dám đối diện với Thanh Phong. Thế nhưng, cô không thể phụ tình Blake.

Lúc cô đơn côi và chới với như người rơi xuống biển thì chính Blake đã cứu lấy cô. Dẫu cô có thể vứt bỏ lòng tự trọng và chấp nhận thứ tình cảm xuất phát từ lòng thương hại của Thanh Phong nhưng làm sao cô đành lòng tổn thương Blake.