Chương 169 - Tình Ca
Ánh nắng cuối ngày dần rơi xuống phía sau những tòa cao ốc ven ngoại ô thành phố, hắt những vệt dài màu đỏ tía tô hồng ráng chiều của mùa đông.
Thắng Vũ chậm rãi tắt máy tính, xếp gọn chồng hồ sơ dang dở rồi sải bước vào trong phòng nghỉ.
Thấy bộ dạng an yên của Thi San khi cuộn mình trong chiếc chăn ấm, anh khẽ mỉm cười và cúi xuống, hôn nhẹ lên má cô.
- Anh, mấy giờ rồi? – Thi San vừa ngáp vừa hỏi.
- Mới năm giờ thôi, em nằm chút cho tỉnh rồi mình đi nhé. – Anh ngồi xuống bên cạnh, đưa tay nghịch chiếc mũi không cao của cô.
- Nhột quá.
Cô nàng phì cười, kéo tay anh gối dưới đầu mình và tiếp tục nhắm mắt. Giấc mơ làm cô dâu quá đẹp nên tạm thời cô chưa muốn tỉnh hẳn. Qua hết năm phút, cô mới ra khỏi giường và đi rửa mặt.
Thắng Vũ cẩn thận gấp chăn, xếp gối gọn gàng rồi tựa cửa chờ người thương.
Đường vào giờ tan tầm khá đông đúc, chiếc ô tô cứ nhích được một chút là phải dừng lại. Đến lúc ra được đường lớn thì cũng đã gần năm giờ rưỡi chiều.
Thắng Vũ tấp vào quán cơm bên lề, mua hai hộp cơm rồi chạy thẳng đến vùng ven thành phố.
Tuy bữa trưa cả hai đã ăn rất nhiều và những tưởng sẽ no đến tối nhưng vì thời tiết se lạnh nên bụng của họ nhanh chóng đói meo trở lại.
Thắng Vũ lấy áo khoác dài trải lên thảm cỏ và cùng Thi San ăn cơm.
- Có ngon không? – Anh nhìn cô và hỏi.
- Ngon ạ. Chẳng hiểu sao ngủ không mà em cũng đói cồn cào. – Cô cười tủm tỉm.
- Tất nhiên rồi, em nghĩ tất cả các cơ quan trong cơ thể em đều dừng hoạt động khi em nhắm mắt à?
Lúc này, Thi San mới để ý phần cơm của mình nhiều hơn anh, thức ăn cũng nhiều hơn. Bất giác, cô nhớ lại cái ngày anh hăm dọa đuổi việc và bắt cô phải ăn thật nhiều.
Thật lòng mà nói, lúc đó cô ghét anh lắm luôn, mãi sau này mới nhận ra vì anh lo cho mình nên mới bày ra cái mặt nghiêm khắc, ác ôn ấy.
Bóng tối lan dần xuống khắp chốn, những ánh đèn nhanh chóng được thắp sáng, tô vẽ nét lung linh cho thành phố hoa lệ bên kia bờ sông.
Như một sự đối lập, nơi đôi tình nhân đang ngồi chỉ có một vài ngọn đèn cao áp cách xa nhau. Thứ ánh sáng vàng héo hắt như cái nắng yếu ớt buổi ban chiều rọi xuống lòng sông tạo thành những khoảng sáng tối với ranh giới thật mong manh, thật gần.
Thi San nép sát vào lòng Thắng Vũ để anh ôm ấp và vỗ về mình. Cô nhận ra bản thân mình thật mâu thuẫn, cô muốn đạt được ước mơ, được người người hâm mộ, có thật nhiều tiền, luôn xuất hiện trong những bộ váy áo lộng lẫy nhưng khi ở bên anh, cô chỉ muốn một không gian yên tĩnh, bình dị như thế này, đừng ai nhận ra anh, đừng ai quấy rầy anh.
- Thắng Vũ, sau này chúng ta sẽ sinh mấy đứa con? Anh thích con trai hay là con gái? – Cô cọ đầu vào ngực anh, hỏi nhỏ.
- Hai đứa, trai gái gì anh đều thích hết. – Thắng Vũ nhẹ nhàng trả lời.
- Anh.. không thích có nhiều con sao?
- Anh lo cho sức khỏe của em. Sinh con vất vả lắm.
Vốn dĩ Thi San đề cập đến chuyện con cái là để dò hỏi xem khi nào cả hai mới đi đăng ký kết hôn nhưng xem ra anh chẳng hiểu ý cô rồi.
Mặt cô trở nên bí xị và cô rất muốn cắn vào bàn tay đang mân mê tay mình một cái rõ đau. Lẽ nào anh bị mất trí nhớ? Hơn hai tháng rồi chứ ít ỏi gì? Sao cô chẳng nghe anh đề cập đến chuyện này vậy?
- Em yêu à, chúng ta đến công viên giải trí chơi nhé. Anh muốn đi vòng quay Mặt Trời cùng em lần nữa. – Anh đẩy nhẹ cô ra và đề nghị.
- Vâng. Nhưng mà.. em sợ anh bị chóng mặt. – Cô đồng ý nhanh chóng nhưng rồi lại ái ngại ngay sau đó.
- Hôm nay anh rất khỏe.
Lời vừa dứt, Thắng Vũ liền bế Thi San lên và đặt cô vào trong xe. Mỗi lần bế cô, cảm thấy cô nặng hơn một chút là anh lại mừng. Hy vọng mai này không còn có nhau, cô vẫn mỉm cười và ăn thật nhiều.
Khi chiếc ô tô vừa quẹo vào cổng công viên giải trí, Thi San sực nhớ ra chuyện quan trọng, cô vội với tay lấy lọ kẹo cao su rồi cho vào miệng nhai một cách gấp gáp.
- Em chuẩn bị để hôn anh hay sao vậy? – Thắng Vũ bật cười, cất tiếng hỏi.
- Làm.. làm gì có. Tại em thèm nhai kẹo thôi mà. Ngày nào chẳng bị anh đè ra hôn, em còn đang sợ anh đây. – Cô xấu hổ, lắp bắp chống chế vì bị nói trúng tim đen.
- Anh không biết bản thân đáng sợ như vậy. Đi thôi nào.
Anh lắc đầu, chồm qua tháo dây an toàn khỏi người cô, tiện thể hôn lên môi cô một cái rồi mới xuống xe.
Lần trước anh đưa cô đến đây với tâm trạng hồi hộp và háo hức của một chàng thanh niên lần đầu biết hương vị của tình yêu, còn lần này, anh quay lại với tâm trạng trĩu nặng những tính toán đẩy cô ra khỏi đời mình.
Đôi tình nhân siết chặt tay nhau, dạo qua các khu vui chơi. Thắng Vũ kéo Thi San đến máy gắp thú và gắp cho cô hai con.
Cô không biết anh có tập luyện hay không mà gắp đâu trúng đó, lại rất nhanh chóng nữa. Mấy đứa con nít thấy vậy liền ùa tới, đưa tiền cho anh, nhờ anh gắp hộ.
- Việc này.. - Thắng Vũ bối rối, hết nhìn những đôi mắt to tròn của đám con nít đáng yêu rồi lại nhìn tới đôi mắt hình viên đạn của ông chủ gian hàng.
- Các em à, gắp thú là một cách để tập luyện tính kiên nhẫn, sự khéo léo của đôi tay cũng như sự bình tĩnh. Thế nên, các em phải tự gắp thì con thú mới có ý nghĩa được. – Thi San vội cúi xuống và giải thích.
Kết quả là bọn trẻ vâng lời cô, không nhở vả gì Thắng Vũ nữa mà tự lực tự cường.