Chương 16 - Tình Ca

Thắng Vũ mỉm cười, chiều ý nâng nó trên tay rồi nháy mắt làm hiệu cho Thanh Phong cùng Thanh Trà vào bàn ngồi chung.

- Ừ, hôm nay trống lịch, thư thả được một ngày đưa hai mẹ con Thanh Trà đi chơi. – Thanh Phong nhã nhặn đáp.

- Nhớ ba lắm, gặp là bổ nhào tới liền. Á, đừng phá, coi chừng bẩn đồ ba con. – Thanh Trà vui vẻ cất lời, tay nhanh chóng ngăn cô bé, không cho với vào tách cà phê.

- Nuôi con cháu mình mà như nuôi con tu hú vậy, thấy Thắng Vũ một cái là nó quên luôn cậu và mẹ nó. – Thanh Phong lắc đầu, tỏ vẻ ngán ngẩm.

- Cậu lại đi ghen với tôi à?

Chàng nghệ sĩ nháy mắt rồi chậm rãi giới thiệu cho từng người một làm quen với nhau.

Thanh Phong là bạn thân của Thắng Vũ, xưng hô ngang hàng nhưng thật ra Thanh Phong lớn hơn anh bốn tuổi, hiện đang làm giảng viên piano bên Học viện mà anh theo học.

Là một người có tài nhưng Thanh Phong chưa bao giờ tham dự bất cứ cuộc thi nào để tìm kiếm danh tiếng, anh chọn hướng đi cống hiến thay vì theo đuổi hào quang với những giải thưởng.

Tốt nghiệp xuất sắc bậc Cao học chuyên ngành Biểu diễn piano với sự hướng dẫn của giáo sư, tiến sĩ Trình Tú Vân, nguyên giám đốc Học viện Âm nhạc thành phố, anh được nhận ở lại dạy cho các lớp đàn em đi sau và hiện đang nắm giữ chức vụ phó trưởng phòng đối ngoại của Học viện. Còn Thanh Trà là em gái ruột của Thanh Phong.

- Tôi rất hân hạnh vì được quen biết với anh, tuổi trẻ tài cao, giữ chức phó trưởng phòng đối ngoại chứng tỏ năng lực quan hệ của anh rất tốt. – Tấn Vinh vui mừng bắt tay Thanh Phong.

- Tôi cũng rất vui vì được biết anh Tấn Vinh. – Thanh Phong khẽ đáp lời.

Đôi mắt Tấn Vinh bắt đầu dời sang phía Thanh Trà và lịch sự chào hỏi cô.

Tuy mặt mày hớn hở nhưng trong lòng hắn đang loạn cả lên. Hắn không ngờ Thắng Vũ lại có vợ và có con lớn ngần này rồi. Hóa ra cô gái hiền lành, chân chất là người phụ nữ đang ngồi đối diện hắn đây sao. Vừa bắt gặp cái bóng lưng chồng đã la lên toang toác, nói năng liếng thoắng.

Cách ăn mặc, cách đi đứng này thật không thấy đâu là chân chất và hiền cả, có chăng giống con cọp cái thì đúng hơn. Thường là như vậy, chồng hiền, vợ ắt dữ, hắn cũng cảm thấy bình thường.

Có điều, như cách họ nói chuyện thì dường như là cả hai vợ chồng không sống chung nhà thì phải. Hắn thầm nghĩ có lẽ vì đang học hành, thi thố bận rộn nên chàng nghệ sĩ chưa công khai đón vợ về dinh cũng nên.

Giới trẻ bây giờ sống thoải mái và thoáng hơn xưa nhiều đâm ra chuyện này hắn cũng không lấy gì làm lạ. Chỉ lạ ở chỗ ông anh vợ cùng cậu em rể xưng hô kiểu sao ngộ ngộ, chưa nghe bao giờ.

- Ba Thắng Vũ đi nước ngoài về có quà cho con không? – Thanh Trà đặt ly nước vừa uống xong xuống bàn, dịu giọng giả như đứa bé hỏi.

- À, có chứ nhưng không nghĩ sẽ gặp hai mẹ con ở đây nên anh không mang theo, lần sau nhé. – Thắng Vũ cười đáp.

- Có gì đâu, lát tôi chở hai mẹ con nó ghé ngang nhà cậu luôn, lấy xong thì về.

Nghe Thanh Phong ý kiến, tất cả đều gật gù đồng tình, nhưng chỉ vài giây sau thì Thanh Trà có điện thoại, là cô bạn học liên lạc rủ rê đi dùng cơm trưa chung.

Thế là, cô nàng đổi ý, mè nheo bảo Thanh Phong chở mình đến đó và cùng ăn luôn nhưng vì biết rõ cô gái kia và em gái mình đang dàn xếp cho một cuộc gặp kiểu như mai mối nên anh thẳng thừng từ chối.

- Anh sẽ đưa em đi nhưng không vào đâu, bao giờ ăn xong thì gọi anh đến đón về, còn không thì đi taxi.

- À. Tôi chen ngang chút, tiện thể thì tòa soạn chỗ tôi làm cũng gần nhà hàng đấy, hay là để tôi đưa cô Thanh Trà cùng bé đi. Lát nữa anh Thanh Phong đón cô ấy về, khỏi vòng tới vòng lui hai, ba lần. – Tấn Vinh nhanh nhảu đề xuất phương án đưa đón.

Thanh Trà xụ mặt, gật đầu, quay sang đón đứa bé từ tay Thắng Vũ, chào anh rồi theo chân Tấn Vinh rời khỏi.

Chờ họ khuất bóng, Thắng Vũ mỉm cười nhìn người đàn ông đối diện mình. Anh phải công nhận Thanh Phong có cô em gái đáng đồng tiền bát gạo quá, lo anh mình bị ế mà xách hết bạn này đến bè kia giới thiệu nhưng đến hiện tại, gã đẹp trai đây vẫn đơn độc, chưa lần có được mảnh tình vắt vai.

- Đừng cho rằng tôi không biết cậu nghĩ gì. Cậu cũng có hơn gì tôi đâu, phòng không gối chiếc. – Thanh Phong lườm mắt, nhấc ly trà lên uống ực một hơi.

- Tôi còn trẻ mà, chưa ra trường, vội gì chứ?

Thắng Vũ nhàn nhã móc ví, rút tiền kẹp vào chiếc bill thanh toán, đối đáp gọn trơn.

Thanh Phong cũng đành bó tay với triết lý cùi kia của thằng bạn, anh hơn có bốn tuổi mà làm như hơn bốn mươi tuổi vậy, cứ chê anh già.

- Đi thôi, về nhà tôi lấy quà tiện thể dùng cơm trưa luôn, nghỉ ngơi và đợi cô ả kia gọi thì tới đón. Cơm nhà nấu, thơm ngon, hợp vệ sinh. – Thắng Vũ đưa ngón tay cái, chỉ ngược ra sau lưng, cất tiếng và đứng dậy.

- Mẹ cậu tìm được người giúp việc mới rồi à? Là dì Tâm Lan giới thiệu ư? – Thanh Phong tiến tới, khoác vai người bạn, kè ra bãi đỗ xe.

- Đúng vậy.

Gương mặt Thanh Phong rạng rỡ hẳn lên vì hai chữ ấy. Dì giúp việc lâu năm xin nghỉ, bà Hoàng Mai không kiếm được ai cho tin tưởng nên hỏi qua mẹ anh xem làm sao mướn mấy cô bé ngoan ngoãn dưới quê lên phụ bợ. Vậy là, mẹ anh giới thiệu dì Tâm Lan.

Nhà Thắng Vũ neo đơn quá, có thêm người coi sóc, dòm ngó đêm hôm cũng đỡ lo hơn mỗi khi một trong hai bận việc, vắng nhà.