Chương 168 - Tình Ca

Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, chiếc băng ca trắng cũng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

Vị bác sĩ tươi cười thông báo rằng tình trạng bệnh nhân đã ổn định, chỉ bị chấn thương phần mềm và rách da đầu chứ không có gì nguy hiểm đến tính mạng.

- Bây giờ chúng tôi sẽ đưa cô ấy đến phòng hồi sức. Vì thuốc mê vẫn còn nên cô ấy chưa thể tỉnh lại liền được đâu.

Chẳng hẹn mà cả Tấn Vinh lẫn Thanh Phong đều mỉm cười và thở phào nhẹ nhõm, cùng các y tá đẩy Thanh Trà vào thang máy để lên tầng trên.

Khi hai nữ y tá rời khỏi thì Thanh Phong mới quay sang nhìn người bên cạnh mình.

Hôm qua, hai anh em anh mới đề cập đến Tấn Vinh thì giờ em gái anh lại xảy ra chuyện và người đàn ông này cũng có mặt tại hiện trường nên anh tin chắc tai nạn của Thanh Trà có liên quan đến hắn.

Thế nhưng, nhìn vẻ mặt bơ phờ và bộ quần áo vấy máu kia, anh không thể tức giận được.

- Tấn Vinh à, hãy trả lời tôi một cách thật lòng. Anh.. có tình cảm gì với em gái tôi không? Thanh Trà nó thích anh, anh biết mà, đúng không? – Thanh Phong đặt Mina xuống chiếc ghế cạnh giường rồi hỏi.

- Tôi có thích cô ấy. – Tấn Vinh thật thà đáp.

- Vậy tại sao lại hết lần này đến lần khác tránh mặt nó? Vì nó đã có một đời chồng và có con sao?

- Không có. Tôi không cổ hủ đến mức đó. Hơn nữa, tôi cũng rất thương Mina.

- Vậy thì lý do là gì?

Trước sự quyết liệt của Thanh Phong, Tấn Vinh đành nói cho anh nghe hết tất cả sự thật. Vốn dĩ khi biết Thanh Trà là mẹ đơn thân và cô chủ động nhắn tin, gọi điện trò chuyện thì Tấn Vinh cũng nuôi nấng ý định theo đuổi cô.

Thế nhưng, hắn đã nghe bạn bè cô kháo nhau rằng hắn là một kẻ cơ hội, thấy sang bắt quàng làm họ, trèo cao, không biết lượng sức mình.

Là một người đàn ông, khi nghe những lời ấy từ bạn bè thân thiết của cô khiến hắn vô cùng tự ái, khó chịu. Đó là lý do hắn cố tình tránh né và tỏ ra lạnh lùng.

- Suy cho cùng, họ nói cũng đâu có sai, tôi và em gái anh khác nào hoa hồng và cỏ dại, tôi không xứng với cô ấy.

- Cỏ dại tôn lên nét đẹp của hoa hồng và hoa hồng nâng tầm giá trị của cỏ dại. Hơn nữa, không phải bất kỳ loài cỏ dại nào cũng hợp đứng chung với hoa hồng. Tôi chỉ biết em gái tôi thích anh và anh cũng có tình cảm với nó, vậy là đủ. Tấn Vinh à, một khi anh trở thành em rể của tôi và là con rể của ba mẹ tôi thì những người đó sẽ chạy đến và nịnh hót anh ngay thôi, anh mặc cảm cái gì?

Những lời Thanh Phong nói vô cùng thô và thẳng thắn nhưng không làm Tấn Vinh cảm thấy khó chịu, ngược lại còn khiến hắn nhận ra sai lầm của mình.

Hắn cúi đầu và vô cùng ân hận vì suy nghĩ thiển cận cùng cái tôi quá cao đã hại cô gái hắn yêu thành ra nông nỗi này.

- Nhưng tôi đã tổn thương Thanh Trà quá nhiều. Thêm chuyện này nữa chắc cô ấy ghét tôi mất.

- Anh Tấn Vinh.

Hắn vừa dứt lời thì giọng nói yếu ớt cất lên.

Trông thấy Thanh Trà mở mắt, cả hai anh chàng đều chạy tới bên cô. Thanh Phong mừng đến mức rơi lệ, xem ra, trong cái rủi có cái may.

Tuy Thanh Trà bị thương nhưng vết thương không đáng ngại, cũng nhờ vụ tai nạn này mà em gái anh lần nữa tìm thấy được tình yêu, xóa nhòa sự phân biệt sang hèn trong lòng Tấn Vinh, khiến hắn dũng cảm thừa nhận tình cảm này.

- Thanh Trà, anh xin lỗi. Anh không nên làm em tổn thương, anh sai rồi. – Tấn Vinh nắm lấy bàn tay mong manh của cô và khóc.

- Là em cứu Mina, có liên quan gì đến anh đâu. – Thanh Trà khe khẽ lắc đầu.

- Mina theo anh nên em mới bị như vậy. Cũng may là hai mẹ con không sao.

Mina thấy Tấn Vinh khóc thì vội vàng đưa tay lên lau nước mắt cho hắn, đôi mắt cô bé mở to long lanh và nhìn hắn không chớp.

Hành động này của Mina khiến gã đàn ông càng khóc to hơn. Suýt chút nữa thì hắn đã đánh mất hai người mà hắn rất yêu thương.

- Thanh Trà, khi nào em xuất viện thì chúng ta hẹn hò nhé. Anh hứa sẽ chăm sóc và đối xử tốt với hai mẹ con em.

Giọt nước mắt hạnh phúc rơi ướt khuôn mặt thanh tú của Thanh Trà, cô mím chặt môi và gật đầu. Mối tình này cô đã suýt mất mạng để có được, cô nhất định sẽ trân trọng đến cuối đời.

Giây phút kinh hoàng ấy, cô cứ ngỡ cô sẽ vĩnh viễn ra đi, bỏ lại đứa con thơ dại. Có lẽ ba Mina đã phù hộ cho hai mẹ con cô. Tin rằng ở nơi xa đó, anh cũng ngậm cười khi cô tìm được bến đỗ mới bình yên.

Tuy Tấn Vinh rất muốn ở lại bệnh viện nhưng vì đã đến giờ hẹn phỏng vấn nên hắn đành tiếc nuối chào tạm biệt cô người yêu mới rồi gấp gáp về nhà chuẩn bị.

Thay vì mặc cảm thì hắn quyết tâm cố gắng phấn đấu hơn nữa để xứng đôi với cô, trở nên bờ vai mạnh mẽ cho cô tựa đầu.

- Anh, anh có nói gì với ba mẹ chưa? – Thanh Trà lo lắng hỏi ngay khi Tấn Vinh vừa ra khỏi phòng.

- Chưa, bây giờ anh sẽ báo tin cho ba mẹ, bảo rằng em ham nhìn trai nên va vào ô tô. – Thanh Phong trừng mắt nhìn cô.

- Anh có phải là anh của em không vậy? Tại anh kêu em đi tạo phận mà.