Chương 167 - Tình Ca
Đã lâu quá không được thấy mặt Tấn Vinh thành thử Thanh Trà cảm thấy rất nhớ, thêm phần đêm qua nghe anh trai cổ vũ tinh thần nên hôm nay cô quyết định tiếp tục đến căn hộ của hắn.
Sau khi từ trường trở về, cô lấy một ít nấm linh chi cùng nhân sâm bỏ vào một chiếc hộp làm quà tặng bà Ngọc Hoa rồi bế Mina ra đón taxi và lên đường.
- Bánh, bánh. – Mina đưa tay chỉ vào quán tạp hóa đối diện chung cư và bập bẹ nói.
- À. Mẹ quên mất, ở nhà hết bánh rồi nhỉ? Đi thôi nào.
Cô hôn nhẹ vào má con gái rồi bế bé con băng sang đường.
Cô gái hung dữ lúc trước bây giờ đã trở nên dịu dàng hơn và niềm nở chào đón hai vị khách.
Vẫn như thường lệ, Mina được mẹ cho đứng ngay kệ bánh và lấy mười chiếc bánh bỏ vào giỏ.
Thanh toán xong, cả hai mẹ con cùng nắm tay rời khỏi cửa hàng. Khi Mina vừa bước xuống bậc thềm cuối cùng thì Tấn Vinh cũng vừa bước tới. Trông thấy người quen, chân hắn liền chững lại.
- Anh Tấn Vinh, lâu rồi không gặp. Anh khỏe chứ?
Hắn chẳng đáp lời cô, cứ thế tiến vào cửa hàng và mua một ít đồ dùng. Buổi phóng vấn nam ca sĩ mới nổi sẽ diễn ra vào năm giờ chiều nên hôm nay hắn chẳng tới tòa soạn mà ở nhà nghỉ ngơi rồi chiều đi luôn.
Từ ngày được Thắng Vũ nhận lời phỏng vấn, sếp lớn ưu ái hắn thấy rõ, cho phép hắn tự linh động sắp xếp thời gian để hoàn thành công việc chứ không buộc phải có mặt liên tục ở văn phòng.
Mặc dù Tấn Vinh cố tình vòng vo trong cửa hàng và tán gẫu với cô nhân viên nhưng mãi mà hắn vẫn thấy Thanh Trà đứng đó, chẳng chịu rời đi.
Khoảng thời gian này cô không rình rập ở tòa soạn cũng không tới gặp mẹ hắn nên hắn cứ ngỡ cô từ bỏ rồi. Cuối cùng, không còn cách nào khác, hắn đành bước ra.
- Anh Tấn Vinh, xin hãy nói chuyện với em một chút. – Thanh Trà vội chạy đến và chặn trước mặt hắn.
- Tôi đang bận và tôi cũng chẳng có gì để nói với cô cả.
Dứt lời, hắn gạt tay cô ra và nhanh chóng băng sang đường. Thái độ vô tình của hắn khiến cô hụt hẫng nhìn theo.
Cùng lúc này, Mina cũng rút bàn tay nhỏ xíu ra khỏi bàn tay đang nới lỏng của mẹ mình rồi cầm chiếc bánh chạy theo Tấn Vinh.
Cô bé muốn cho hắn bánh vì từng nghe mẹ mình nói rằng mẹ rất thương hắn và sẽ đưa hắn về làm ba của cô.
Khoảnh khắc Mina vừa ra đến giữa đường thì chiếc ô tô cũng đang lao tới.
Thanh Trà hốt hoảng chạy thật nhanh theo nhưng cô chỉ kịp đưa tay đẩy con gái sang bên kia đường vì tình hình quá khẩn cấp.
- Mina.
Tiếng hét thất thanh của Thanh Trà khiến Tấn Vinh giật mình quay lại. Hắn chỉ kịp đón lấy Mina và ôm cô bé vào lòng.
Nhìn người phụ nữ bị hất tung lên rồi rơi xuống trước đầu xe, đất trời quanh hắn gần như sụp đổ.
- Thanh.. Thanh Trà, Thanh Trà.
- Mẹ.. mẹ..
Tên phóng viên khóc như mưa như gió, bế Mina chạy ra và đỡ Thanh Trà lên. Máu từ đầu cô liên tục ứa ra, thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng tinh của hắn. Mặc cho hắn lay gọi, cô vẫn nhắm nghiền mắt và dần rơi vào hôn mê.
Những người xung quanh nhanh chóng gọi taxi đến và phụ Tấn Vinh đưa Thanh Trà lên xe. Những âm thanh hỗn tạp của tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng xì xào bàn tán khiến đoạn đường trở nên náo nhiệt.
- Thanh Trà, xin em.. đừng xảy ra chuyện gì, anh sai rồi, anh xin lỗi, anh xin lỗi. – Hắn nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, khóc rấm rứt.
Cũng may là đường sá vào buổi trưa khá thưa vắng nên chỉ mười lăm phút sau, chiếc taxi đã rẽ vào cổng bệnh viện Nhân Tâm.
Vì Tăng Thiện nhận được cuộc gọi của Tấn Vinh từ trước nên khi xe vừa dừng lại thì đội ngũ y bác sĩ cũng đã có mặt và nhanh chóng đưa nạn nhân vào phòng cấp cứu.
- Anh và cô bé ở bên ngoài đi. – Tăng Thiện vội ngăn Tấn Vinh vì thấy hắn như muốn bế Mina vào trong.
- Cô ấy sẽ không sao đúng không? – Tấn Vinh run run hỏi.
- Chúng tôi cần kiểm tra cho cô ấy trước. Tạm thời tôi chưa thể nói bất cứ điều gì.
Tấn Vinh khẽ gật đầu rồi bế Mina đến dãy ghế chờ và ngồi xuống. Nếu như ban nãy, hắn đồng ý đưa hai mẹ con họ về nhà nói chuyện thì không xảy ra chuyện này.
Thanh Trà còn quá trẻ và Mina vẫn còn quá nhỏ, nếu cô có mệnh hệ nào, hắn sẽ day dứt đến chết.
- Anh đã báo cho người nhà cô ấy chưa? – Tăng Thiện vừa lấy điện thoại trong túi ra vừa hỏi.
- Vẫn chưa. – Tấn Vinh lắc đầu.
- Vậy để tôi báo cho Thanh Phong.
Tăng Thiện cũng ngồi xuống và ấn số gọi cho bạn mình. Thông báo xong, hắn tất tả chạy vào bên trong với Thanh Trà.
Hắn chẳng biết năm nay nhà Thanh Phong gặp vận hạn gì mà hết anh trai rồi tới em gái thay nhau nhập viện. Nhưng suy cho cùng, gia đình Thắng Vũ càng thê thảm hơn, bà Hoàng Mai mất chẳng bao lâu thì giờ anh lại phát hiện căn bệnh quái ác trong người.
Học viện âm nhạc thành phố vốn gần bệnh viện Nhân Tâm nên chỉ mười phút sau, Thanh Phong đã có mặt. Trông thấy anh, Mina liền òa khóc và đòi anh bế.
- Thanh Trà thế nào rồi? – Anh lo lắng nhìn vào cửa phòng cấp cứu và hỏi.
- Tăng Thiện đã vào trong đó với cô ấy. Anh ấy bảo người nhà hãy đợi ở đây. – Tấn Vinh cúi đầu đáp.