Chương 166 - Tình Ca

Lúc lái xe ngang nhà tang lễ, Thắng Vũ bất giác chạy chậm lại, nhìn vào khoảng sân phía trước. Anh hiểu nếu còn kéo dài thời gian thì ngày anh vào đó cũng chẳng còn xa xôi nữa.

Căn bệnh không gây chết người ngay lập tức nhưng những đau đớn mà nó mang lại sẽ nhen nhóm ý định từ giã cõi đời của một người cô đơn như anh.

Lòng vòng trong bệnh viện và lang thang ngoài đường hết một buổi sáng nên khi Thắng Vũ vào đến công ty thì chồng hồ sơ chờ anh xem qua cũng chất cao mấy gang tay.

Không phải anh muốn ôm đồm quá nhiều công việc nhưng trong tình hình hiện tại thì anh buộc phải kỹ càng. Anh không muốn xảy ra sơ suất thành thử không thể phó mặc cho bất kỳ ai.

- Thắng Vũ, có bạn gái cậu tới đưa cơm cho cậu đấy. Có cho cô ấy lên không?

Châu Ly đặt tập tài liệu xuống bàn, tủm tỉm cất tiếng khiến cây bút trên tay Thắng Vũ vẽ một đường lệch cuối chữ ký.

Anh không ngờ cô lại mang cơm cho mình. Sáng giờ anh vẫn chưa ăn gì nên khi nghe tin này, cảm giác bụng cứ cồn cào, khó chịu.

- Vâng ạ, chị dẫn cô ấy lên giúp em.

Cô trợ lý mỉm cười rồi nhanh chóng lui ra và chỉ một phút sau thì Thi San đẩy cửa bước vào.

Đây là lần đầu tiên cô đến công ty anh, tuy vẫn dáng vẻ ngồi làm việc này nhưng ở đây anh ra dáng sếp lớn, không thân thiện như ở nhà khiến cô có hơi chút e dè.

- Sao hôm nay em lại tới đây? – Anh cố tình không ngẩng đầu lên nhìn cô, chậm rãi hỏi.

- Hôm nay em nấu món anh thích nhất nên đem tới để dùng bữa với anh luôn. – Cô vừa trả lời vừa đảo mắt nhìn khắp căn phòng và dừng lại trên bức ảnh đầu tiên anh chụp cùng mình.

- Em coi phim quá rồi bắt chước đúng không? Cô nhân tình bé nhỏ làm cơm đưa đến công ty người yêu rồi sau đó phát hiện trong phòng anh ta là một nữ đối tác. – Anh rời bàn, tiến đến, nâng cằm cô lên và hỏi.

- Làm.. làm gì có. Ai thèm bắt gian anh chứ? Em thừa biết anh không yêu thêm được bất kỳ cô gái nào khác ngoài em. – Cô hếch mặt lên, cất tiếng đầy tự hào.

Nếu là trước đây, khi nghe Thi San nói vậy, anh sẽ phấn khích và nhấc bổng cô lên, quay mấy vòng để ăn mừng việc cô thấu hiểu lòng anh. Thế nhưng, bây giờ anh lại buồn vô tận.

Anh đang không biết tìm lý do gì đẩy cô ra khỏi đời mình và khiến cô hận quá hóa lãng quên khi mà cô biết rõ trái tim anh chỉ có mình cô. Nỗi nhớ khi hận sẽ không đau bằng nỗi nhớ day dứt khi chia tay mà chẳng rõ nguyên do.

- Thật là tự tin quá. Ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi. Nào, ngồi xuống đây đi, hôm nay em nấu món gì cho anh vậy?

- Súp rau củ, sườn nướng và bông bí xào.

Thi San háo hức dọn thức ăn lên bàn và lấy cơm cho người yêu. Những gì đang hiển hiện trước mắt khiến Thắng Vũ suýt chút nói ra tình trạng hiện tại của mình. Cũng may, anh đã kiềm chế được.

- Hôm nay em đọc tin tức, thấy có một anh rất tội nghiệp. Anh ta còn trẻ nhưng đột nhiên phát hiện bị ung thư rồi chị vợ sắp cưới cũng bỏ anh ta luôn. – Thi San gắp miếng sườn bỏ vào chén Thắng Vũ và nói.

Trái tim anh như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực khi nghe cô thủ thỉ. Nếu không phải các giấy tờ thăm khám bệnh anh đều cất kỹ trong két sắt thì có lẽ anh sẽ nghĩ rằng cô đã nhìn thấy chúng và đáng bóng gió dò hỏi anh.

- Thi San à, nếu như.. nếu như anh cũng rơi vào hoàn cảnh đó thì em có bỏ rơi anh không? – Anh dừng đũa, ngập ngừng nhìn cô.

- Không. Em sẽ bám dính lấy anh và chăm sóc cho anh. – Cô không cần suy nghĩ, trả lời rất nhanh chóng.

- Nói thì dễ nhưng làm rất khó đấy.

- Chẳng có gì khó cả. Em yêu anh nhiều, nhiều, nhiều lắm. Cho dù anh biến thành miếng sườn này thì em cũng yêu anh và ở bên anh.

Vẻ đáng yêu của Thi San làm Thắng Vũ phải phì cười. Anh làm sao có thể để cô biết chuyện buồn này chứ, cô xứng đáng được vui vẻ mỗi ngày, vô lo mỗi ngày và cười thật tươi mỗi ngày.

Ít ra, anh và cô cũng đã lên một chuyến tàu và đi cùng nhau một đoạn đường, tuy rất ngắn ngủi nhưng cũng đủ cho anh ôm ấp và sống tiếp quãng đời còn lại. Vì tương lai của cô, anh buộc phải chủ động xuống bến trước.

- Chiều nay chúng ta đến bờ sông hóng gió đông nhé. – Anh dịu dàng đề nghị.

- Tối nay anh không biểu diễn sao? – Cô tròn mắt nhìn anh.

- Anh sẽ dời lịch diễn sang thứ bảy, hôm nay anh muốn chúng ta có không gian riêng tư.

Cô bẽn lẽn gật đầu rồi tiếp tục ăn. Cô cảm thấy ăn cơm trưa tại phòng làm việc của anh ngon hơn ở nhà rất nhiều, cô chẳng biết là vì lạ chỗ hay là vì có anh hay là vì hôm nay cô nấu ngon hơn mọi khi nên cảm giác thay đổi nữa.

Thật ra ban nãy anh nói đúng một nửa câu. Có người yêu làm giám đốc một công ty khá lớn nên cô cũng muốn thử qua cảm giác tay xách nách mang thức ăn tới và ăn cùng anh là như thế nào.

Xem ra, anh còn ngọt ngào và lãng mạn hơn nam chính trong phim rất nhiều. Hơn nữa, trong phòng anh cũng chẳng có cô gái nào cả.

Ở bên anh, cô chẳng cần phí sức nghi ngờ hay rình rập, lo lắng về chuyện tình cảm, chỉ lo ngại sức khỏe và công việc của anh mà thôi.