Chương 165 - Tình Ca

- Cảm ơn anh, Blake. – Ngọc Vy cúi đầu, cất tiếng ngay khi cả hai vừa đặt chân vào căn phòng trọ.

- Em có hối hận không? Còn hơn một tuần nữa là có visa rồi. - Blake quay lại nhìn cô và hỏi.

Ngọc Vy lắc đầu, đón lấy hai phần hủ tiếu trên tay anh rồi đi xuống bếp, đổ chúng ra tô.

Cô tin khoảng cách địa lý sẽ giúp bản thân dễ dàng xóa nhòa bóng hình Thanh Phong. Cô không muốn suốt quãng đời còn lại cứ phải hoài thương quá khứ, cô là một con người và cô cũng có mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình.

Tình yêu dành cho Thanh Phong như cơn mưa đến bất chợt rồi dần dà thấm nhuần như mưa ngâu.

Vốn dĩ cô không hề có mơ ước được làm nàng Lọ Lem, mẫu người đàn ông mà ban đầu cô hướng tới là một anh chàng có địa vị, học thức ngang mình, chăm chỉ, và yêu cô thế thôi.

Blake ăn rất nhanh rồi tạm biệt ra về. Tuy anh chưa từng hỏi và Ngọc Vy chưa từng thổ lộ điều gì nhưng vốn là một người tinh ý nên anh hiểu rõ nỗi lòng của cô.

Thế nên, ban nãy anh mới nói ra những lời đó với Thanh Phong và cũng là muốn nhân cơ hội này, gieo vào lòng cô chút suy nghĩ khác về mối quan hệ giữa họ.

Hết nhìn bóng lưng Thanh Phong lại nhìn bóng lưng Blake rời đi trong bóng tối, tâm trạng Ngọc Vy hỗn độn giữa vô vàn cảm xúc.

Cô biết Blake có tình với mình nhưng anh cũng giống cô, vì sợ đánh mất nên chọn cách giấu che trong im lặng.

Cuối cùng, Ngọc Vy chọn cách gọi cho Thi San để giải tỏa những buồn rầu.

- Sao vậy em? Ban nãy còn vui vẻ mà, đột nhiên nói chuyện điện thoại xong lại thở dài là sao? – Thắng Vũ giảm tốc độ xe và hỏi.

- Hôm nay anh Thanh Phong đã đến tìm Ngọc Vy nhưng bị cô ấy đuổi đi rồi. – Thi San buồn rầu đáp.

- Không phải em nói cô ấy yêu Thanh Phong à? Nếu thế thì đây là cơ hội mới đúng chứ.

Thi San hiểu Thắng Vũ không có ý hạ thấp Ngọc Vy khi thốt ra hai từ "cơ hội" bởi chính anh cũng từng nói với cô rằng anh đã tận dụng tất cả mọi cơ hội để khiến cô yêu anh. Đối với anh mà nói, để vuột tình yêu của đời mình mới là điều đáng hận nhất.

- Lẽ nào là vì vết bỏng trên mặt? – Anh lại tiếp tục hỏi.

- Cái đó có thể phẫu thuật mà. Em nghĩ cô ấy không muốn bắt đầu một mối quan hệ xuất phát từ lòng thương hại và cảm thấy có lỗi. – Cô lắc đầu và đáp.

- Thi San à, ban đầu cảm xúc anh dành cho em là tình yêu luôn đấy.

- Em hiểu mà, em biết chứ.

Cô mỉm cười thật buồn rồi nghiêng người, tựa đầu vào kính xe. Suy nghĩ và mong muốn của mỗi người vốn khác nhau, chẳng ai giống ai cả.

Dù gì Thanh Phong cũng đã biết tất cả rồi, duyên phận giữa hai người họ có tiến thêm hay cắt đứt thì cũng chỉ còn biết trông chờ vào chính họ mà thôi.

Nếu ngày đó cô không can đảm xông vào phòng tiệc thì có lẽ cô chẳng ngồi cạnh Thắng Vũ lúc này.

Xe về đến nhà thì Thi San cũng đã ngủ say. Nhìn cô, Thắng Vũ cảm thấy có lỗi vô cùng nhưng vì cơ hội bên nhau chẳng còn nhiều nữa nên anh đành làm khổ cô thêm một thời gian.

Mãi khi Thắng Vũ đặt Thi San xuống giường thì cô mới biết là đã tới nơi nhưng vì quá buồn ngủ, cô chẳng thể mở mắt được, chỉ ú ớ hỏi anh một câu rồi tiếp tục giấc mộng của mình.

Còn anh, như bao đêm khác, lặng ngắm cô và thầm thổn thức khóc trong lòng.

Khi ánh mặt trời ló dạng cũng là lúc Thi San đặt lên môi Thắng Vũ một nụ hôn để chúc anh một ngày mới tốt lành với công việc suôn sẻ, thuận lợi.

- Anh nhớ ăn sáng nhé, đừng bỏ bữa. – Cô buông anh ra, nói khẽ.

- Ừ, anh biết rồi, em cũng vậy nhé.

Vì đêm nào cô cũng rong ruổi theo anh đi biểu diễn nên anh không cho cô dậy sớm làm bữa sáng như trước đây.

Anh muốn cô có thời gian ngủ nướng thêm một chút và cũng là để anh được ôm ấp, vuốt ve cô thêm một chút.

Rời khỏi căn biệt thự, Thắng Vũ không đến công ty mà lái xe thẳng tới bệnh viện Nhân Tâm.

Tăng Thiện đón anh với gương mặt hốc hác thấy rõ. Anh biết hắn thế này là vì nhung nhớ Nhã Tiên chứ trước giờ áp lực và giờ giấc của công việc chẳng khiến hắn tiều tụy nhiều như vậy.

- Thắng Vũ à, hãy nhập viện điều trị đi, nếu cậu cứ trì hoãn thì cơ hội sẽ càng mong manh. Dẫu cho không thể trị dứt căn bệnh này nhưng ít ra cậu vẫn có thể giảm bớt đau đớn và sống tới bạc đầu. Lẽ nào cậu không muốn sống tiếp hay sao? – Tăng Thiện đặt kết quả tái khám của Thắng Vũ xuống bàn và nói.

- Đương nhiên là muốn rồi, cho dù có què quặt thì tôi vẫn muốn sống. – Thắng Vũ thật lòng trả lời.

- Cậu định giấu Thi San mãi sao? Cậu nên cho cô ấy biết để chuẩn bị tinh thần lẫn tâm lý.

Thắng Vũ lắc đầu rồi chậm rãi đứng lên, tiến đến khung cửa kính, vạch màn trông xuống.

Anh biết một khi tiếp nhận điều trị thì anh phải nằm trong này ít nhất là một tháng rưỡi vì giai đoạn đầu tiên, anh buộc phải ở phòng cách ly với điều kiện vô trùng và an toàn cao nhất để tránh nguy cơ nhiễm trùng, xuất huyết nặng.

- Tăng Thiện à, tôi có việc này cần nhờ anh giúp.

Anh buông tay khỏi bức màn rồi quay trở lại chỗ ngồi.

Khoảng không gian trong căn phòng bỗng trở nên chùng xuống theo từng câu nói của anh và Tăng Thiện cũng không có cách nào ngoài việc nhận lời để anh có thể yên tâm nhập viện.