Chương 164 - Tình Ca

-Em trách lầm chị ấy rồi. Sao chị ấy lại chịu đựng một mình kia chứ? Rốt cuộc chị ấy mạnh mẽ đến thế nào mà có thể một mình vượt qua nỗi đau này? – Thanh Trà bật khóc vì hối hận.

- Cũng may là có Blake và Thi San bên cạnh cô ấy.

- Blake sao? Ôi, anh ơi, có khi nào là anh Blake yêu chị Ngọc Vy không? Anh ấy sẽ cướp chị ấy mất.

Vừa nói, Thanh Trà vừa nhảy dựng lên khiến Thanh Phong cũng hoang mang theo.

Em gái anh nói không sai, lúc con người ta gặp nạn là lúc yếu lòng nhất, Blake đã ở canh và chăm sóc cho Ngọc Vy như vậy thì việc cô đổi hướng tình cảm sang bạn anh cũng là điều có thể xảy ra.

- Chắc không đâu. Chỉ có mấy tháng thì làm sao mà cô ấy xiêu lòng được, cô ấy yêu thầm anh suốt mấy năm mà. – Thanh Phong lên tiếng như muốn xoa dịu nỗi bất an trong lòng mình.

- Trời ơi, anh ơi, chị Thi San và anh Thắng Vũ đã yêu nhau với tốc độ của tên lửa đấy. Cũng có mấy tháng đâu mà họ thành một đôi rồi kìa. Nếu không phải vì mẹ anh ấy mất thì chắc họ cưới nhau luôn chứ chẳng đùa.

- Cái con này, sao em cứ phải dọa dẫm anh thế hả?

Dứt lời, Thanh Phong quay mặt đi và trở vào phòng, đóng cửa kín mít, bỏ lại một mình Thanh Trà chưng hửng ngoài ban công.

Anh đã cố trấn an bản thân rồi mà đứa em này còn nói nhăng nói cuội, nó muốn anh nó mất ngủ nguyên đêm luôn hay gì nhỉ?

Bàn tay anh run run tìm đến chiếc điện thoại toan gọi cho Ngọc Vy nhưng rồi anh đã nhanh chóng kiềm lại vì nhận thấy trời đã quá khuya.

Anh không muốn làm phiền giấc ngủ của cô cũng như anh biết chuyện tình cảm nói trực tiếp khi gặp mặt sẽ mang lại kết quả tốt hơn.

Nghĩ sao làm vậy, hôm sau, khi bóng tối phủ vây khắp lối, Thanh Phong liền lái xe đến chỗ Ngọc Vy vì anh sợ nếu tới vào ban ngày, cô sẽ đóng cửa. Anh chỉ có thể canh lúc cô đang đi ngoài đường để bắt cô lại nói chuyện mà thôi.

Đúng chín giờ tối, bóng dáng bé nhỏ của cô xuất hiện. Ngay lập tức, Thanh Phong liền tiếp cận và nắm lấy tay cô, giữ chặt để cô không có cơ hội bỏ chạy giống đêm qua.

- Ngọc Vy, anh có chuyện muốn nói với em.

- Giữa em và anh chẳng có chuyện gì để nói cả. – Ngọc Vy vừa đáp vừa gỡ tay Thanh Phong ra.

- Anh biết cả rồi, Ngọc Vy à, sao em lại tránh mặt anh? Em có biết mẹ anh và anh đã liên tục tìm kiếm thông tin về người đã cứu anh không?

- Anh không cần bận tâm về việc này. Nếu đổi lại người bị nạn là Thanh Trà hoặc bất cứ ai trong gia đình anh thì em cũng sẽ làm như vậy. Coi như em đã trả xong hết ân tình của mọi người dành cho em. Từ nay, em không còn phải mang ơn ai nữa.

Đôi chân mày Thanh Phong nhíu lại khi nghe những lời chẳng xuất phát từ trái tim cô. Lẽ nào đúng như Thanh Trà nói? Lẽ nào cô đã động lòng với Blake?

Rõ ràng anh nhận thấy trong đáy mắt kia vẫn chan chứa hình ảnh mình. Rõ ràng anh có thể cảm nhận được tình cảm của cô vẫn vẹn nguyên trong ánh nhìn cô dành cho anh.

- Ngọc Vy, em làm việc và gia đình anh trả lương cho em, chẳng ai nợ ân tình ai cả. Em hãy.. theo anh về nhà có được không? Anh muốn bù đắp tất cả cho em, anh..

- Ngọc Vy.

Chàng giảng viên còn chưa dứt lời thì tiếng gọi của Blake bất chợt cất lên, cắt ngang câu nói.

Nhanh như cắt, Ngọc Vy liền nhân lúc Thanh Phong sơ ý, vùng khỏi bàn tay của anh và chạy đến bên cạnh anh chàng chuyên gia trang điểm.

- Chào Thanh Phong, cậu đã lái xe được rồi à? – Blake vui vẻ đưa tay ra.

- Phải. – Thanh Phong bắt tay bạn mình nhưng mắt vẫn dán lên người Ngọc Vy.

- À, nhân đây tôi xin giới thiệu với cậu luôn, Ngọc Vy bây giờ là bạn gái tôi.

- Bạn gái sao?

- Phải, chúng tôi sẽ sớm ra nước ngoài định cư và khi tổ chức hôn lễ thì tôi sẽ mời cậu bay sang chúc phúc cho chúng tôi.

Nỗi hụt hẫng của Thanh Phong lúc này còn nhiều hơn lúc anh bị Thi San cự tuyệt. Anh đã tin vào tình cảm mấy năm trời Ngọc Vy dành cho mình và đinh ninh chỉ cần mình chủ động mở lời thì cô sẽ đồng ý. Xem ra, lại một lần nữa anh thất bại rồi.

Anh không cam tâm chút nào. Ít ra, cô nên một lần thổ lộ cho anh biết tình cảm cô dành cho anh. Cô ôm mối tình đơn phương thầm lặng ra đi và rồi lao vào biển lửa cứu anh khiến cho anh day dứt khôn nguôi.

Anh biết Blake là một chàng trai tốt và chắc chắn cậu ấy sẽ chăm sóc tốt cho cô, thế nhưng, lúc này, anh cũng muốn đứng ở vị trí đó.

- Cậu có muốn vào uống ly nước trà cùng chúng tôi không? – Blake lại lên tiếng mời mọc.

- Tôi còn có việc, tôi đi trước đây. Tạm biệt.

Nhìn theo bóng dáng người trong tim lầm lũi bước dần về phía chiếc ô tô, trái tim Ngọc Vy đau nhói.

Cô rất muốn chạy theo Thanh Phong, ôm lấy anh và cùng anh về căn nhà đã cưu mang cô suốt quãng thời gian qua nhưng lý trí đã ngăn cô lại.

Cô không muốn đón nhận tình cảm này vì biết rằng nó xuất phát từ lòng biết ơn và áy náy trong anh.

Tuy Ngọc Vy chỉ để lộ đôi mắt nhưng Blake dễ dàng đọc được những cảm xúc của cô.

Ban nãy, anh đưa cô về gần đến nơi thì cô đột nhiên muốn ăn hủ tiếu nên anh đã thả cô xuống và quay xe lại trục đường chính để mua, nào ngờ khi quay lại thì bắt gặp cô đang nói chuyện với Thanh Phong.

- Vào nhà ăn hủ tiếu thôi em, để nguội sẽ mất công hâm lại đấy. – Anh vừa nói vừa nắm tay cô kéo vào con hẻm nhỏ.