Chương 163 - Tình Ca

Suốt một đêm dài, Thanh Phong trằn trọc mãi không ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt là anh liền nhìn thấy gương mặt của Ngọc Vy.

Bây giờ nhớ lại, anh mới chợt nhận ra những ánh mắt chất chứa tình cảm mỗi khi cô nhìn mình, những lời nói và hành động nho nhỏ thể hiện sự lo lắng, quan tâm.

Lăn qua lăn lại hồi lâu, anh mở cửa, bước ra ngoài ban công. Đêm nay, trời đã trở lạnh rất nhiều, cái lạnh se sắt, trống vắng của mùa đông khiến lòng người buốt giá và mong ước có một ngón nến sưởi ấm cõi hồn.

- Anh, anh không ngủ sao?

Tiếng nói cất lên từ ban công bên cạnh làm Thanh Phong giật mình. Anh khe khẽ gật đầu và hơi chút ngạc nhiên vì thấy cô em gái đang cầm một ly rượu trái cây trên tay.

Anh biết loại rượu này rất nhẹ nhưng nửa đêm mà uống rượu một mình chứng tỏ người uống nó đang có tâm sự trong lòng.

- Còn em thì sao?

- Em không ngủ được.

Thanh Trà dốc cạn ly rượu rồi nhìn ra mênh mông. Những ánh đèn rải rải trên các chung cư phía xa nhòe dần qua làn nước mắt.

Cô cũng chẳng hiểu bản thân mình bị làm sao nữa. Chỉ vì tên phóng viên kia đứng ra bênh vực mẹ con cô một lần duy nhất mà khiến cô nhớ mãi không quên và còn đinh ninh rằng hắn là định mệnh thứ hai của đời mình.

- Anh à, yêu mà không được hồi đáp sẽ đau lắm đúng không? Trước đây, là ba Mina theo đuổi em trước và em cũng thích anh ấy nên nhận lời rất nhanh. Bây giờ.. em thích một người trước nhưng người ta tránh em như tránh bệnh dịch vậy, em còn không có cơ hội nói bất cứ điều gì.

Cô đưa tay lau đi gương mặt ướt đẫm rồi mới dám nhìn sang người bên cạnh.

Chuyện bị người khác phái từ chối vốn chẳng hay ho gì và cô đã tự nhủ sẽ giữ đau khổ cho riêng mình nhưng ngay trong cái lạnh của đêm đông cùng một chút rượu nồng trong người, cô đã không kiềm chế được mà trút bầu tâm sự với anh trai.

- Em thích ai vậy hả Thanh Trà, có phải là Tấn Vinh hay không? – Thanh Phong cất tiếng hỏi.

- Sao anh lại biết?

- Khi em nhắc anh viết thiệp mời cậu ta đến dự tiệc sinh nhật thì anh đã nghi ngờ. Sao một cô gái xinh đẹp và giàu có như em lại bị từ chối nhỉ?

Nghe anh mình không những không an ủi mà còn buông lời trêu chọc, hai mắt Thanh Trà liền mở to, trừng anh.

Rõ ràng khi anh bị Thi San từ chối, anh đã khóc lóc đến đỏ mắt và say xỉn như đồ dở hơi mà giờ đây anh cứ làm như anh không thấu hiểu cảm giác này vậy.

Cô thật muốn trèo sang, tóm lấy anh và ném xuống sân cho hả giận.

- Thanh Trà à, tình yêu có đi đến một kết quả viên mãn hay không còn tùy vào duyên phận. Em hiểu duyên phận mà anh đang nói là gì hay không?

- Ý anh là số trời định sao? – Cô chau mày nhìn anh.

- Duyên do trời định, phận do người tạo. Em đã gặp được Tấn Vinh thì hai người đã có duyên rồi, nếu em thật lòng thích cậu ta thì hãy tạo phận cho mình, kiên trì theo đuổi.

Cô cảm nhận được sự nghiêm túc trong câu nói này của Thanh Phong, không bông đùa như ban nãy nữa. Sự thật là cô cũng không có ý định từ bỏ Tấn Vinh dù trong một phút giây nào đó đã cảm thấy vô cùng chán nản.

- Vậy sao anh không tiếp tục theo đuổi chị Thi San?

- Thanh Trà à, chẳng ai giống ai cả, mọi so sánh đều là khập khiễng. Có lẽ Thắng Vũ mới chính là duyên phận của Thi San và anh sẽ có duyên phận với một người khác, người đã vì anh mà chẳng tiếc hy sinh bản thân.

Nói đến đây, khóe mắt Thanh Phong lại cay xè khi nhớ đến biểu cảm hoảng loạn trên gương mặt của Ngọc Vy.

Cô đã âm thầm bước chín mươi chín bước đến bên anh, vậy nên, một bước còn lại anh sẽ hoàn thành.

Anh đã từng hứa với lòng rằng nếu may mắn gặp được ân nhân cứu mạng mình, anh sẽ hậu tạ và biết ơn người ấy thật nhiều và anh vẫn chưa quên.

Trước đây, anh xem cô như em gái, rất quý mến cô, cho dẫu chưa là tình yêu nhưng tình cảm này đã nhân lên kể từ giây phút anh biết cô đã đến bên mình trong khoảnh khắc sinh tử và trái tim vốn nhân từ của anh không cho phép anh phụ tình cô.

- Anh à, anh đang nói về ai vậy? Một cô gái của tương lai sao? – Thanh Trà nhăn mặt vì thấy anh trai nói chuyện thật lạ.

- Là Ngọc Vy.

- Gì chứ? Chị Ngọc Vy? Anh.. anh bị làm sao vậy? Chị ấy hy sinh gì cho anh chứ? Chị ấy thậm chí còn không đến thăm anh khi biết anh gặp nạn. – Cô tức giận gào lên.

- Không phải, Ngọc Vy không phải là người như vậy. Thanh Trà à, cô ấy không đến thăm anh là vì cô ấy bị thương.

Sau lời biện hộ không đầu không cuối cho người con gái tội nghiệp, Thanh Phong gục đầu vào lan can và khóc òa như đứa trẻ khiến Thanh Trà vô cùng bối rối nhưng chẳng dám hỏi vì sợ anh mình khóc to hơn nên cô đành đứng chờ anh bình tĩnh lại.

Cố kiềm cơn xúc động, Thanh Phong đem tất cả những gì anh biết từ Thi San kể cho em gái mình nghe. Cũng may ngay từ đầu, anh vẫn còn tin tưởng Ngọc Vy khi nghe Thanh Trà mách, nếu không thì anh sẽ cắn rứt lương tâm vô cùng.