Chương 162 - Tình Ca

Đôi chân mày Thanh Phong nhíu lại vì không ngờ cô nàng này mới rời khỏi nhà anh chưa lâu mà có nhiều người đàn ông đeo đuổi đến thế.

Trí tưởng tượng quá phong phú khiến anh đoán rằng cô bị cô gái nào đó ganh ghét và tạt axit.

Anh biết cô đang theo học tại trung tâm dạy trang điểm của Blake nên anh chắc chắn rằng Blake hẳn sẽ biết chuyện gì đó nhưng sau khi suy đi nghĩ lại, anh lấy điện thoại và vừa rời khỏi con hẻm vừa nhấn số gọi cho Thi San.

- Em nghe đây Thanh Phong. – Giọng Thi San hơi chút ngái ngủ.

- Xin lỗi vì đã làm phiền em lúc này nhưng vì anh có chuyện gấp cần hỏi.

- Dạ, anh nói đi.

- Em biết vết thương trên mặt Ngọc Vy là từ đâu mà có không? Cô ấy tránh mặt anh và chẳng nói gì cả.

Câu hỏi làm Thi San tỉnh ngủ hẳn. Anh thế mà đến gặp Ngọc Vy rồi ư? Cô còn đang phân vân không biết có nên nói với anh hay không nhưng giờ anh đã thấy rồi thì có lẽ cô nên nhân cơ hội này mà cho anh biết sự thật.

Chắc chắn Ngọc Vy cũng không thể nào trách cô đâu vì mọi chuyện bại lộ là do anh thấy Ngọc Vy trước.

- Thanh Phong à, chuyện này hơi dài chút nhưng em chỉ nói ngắn gọn thôi. Thực ra, Ngọc Vy là vì quay trở lại đám cháy tìm anh nên mới bị bỏng, nhờ có cô ấy mà đội cứu hộ mới cứu anh kịp lúc. Em xin lỗi vì đã không nói sớm hơn. Em đã hứa với cô ấy sẽ giữ im lặng.

- Gì.. gì chứ? Người tìm thấy anh là Ngọc Vy ư? – Giọng Thanh Phong run run.

- Đúng vậy. Em cũng không biết gì cả. Sau khi chôn cất mẹ anh Thắng Vũ thì Blake mới báo cho em biết. Thanh Phong à, thực ra.. thực ra bạn em rất yêu anh.

Chiếc điện thoại trên tay Thanh Phong rơi thẳng xuống sàn xe và ánh mắt anh nhìn thẳng vào con hẻm tối. Hóa ra, cô gái ấy chẳng ai xa lạ mà chính là Ngọc Vy sao?

Trong lúc mọi người giẫm đạp lên anh để tìm cách thoát thân thì cô lại bất chấp tính mạng mà lao vào chốn tử thần đó.

Cô yêu anh sao? Sao anh lại không biết gì cả thế này? Rốt cuộc cô đã yêu anh từ bao giờ và yêu nhiều đến mức nào mà quên cả bản thân như thế?

- Ngọc Vy, trời ơi, trời ơi.. Ngọc Vy..

Cổ họng Thanh Phong nghẹn đắng, chẳng thể nói trọn câu. Tay anh ghì chặt vô lăng để giảm bớt luồng cảm xúc dâng trào như đang bóp nghẹt trái tim mình.

Trong lúc anh được ba mẹ và em gái quay quanh, lo lắng bên ngoài phòng cấp cứu thì cô phải cô đơn một mình vượt qua phút giây sinh tử chỉ vì cứu một người dưng là anh.

Phía bên kia đầu máy, Thi San liên tục gọi Thanh Phong nhưng chẳng nghe anh trả lời nên cô đành nhấn nút tắt.

Đang thẫn thờ vì không biết mình làm đúng hay sai thì một làn hơi ấm phả vào cổ khiến cô giật thót.

- Ôi mẹ ơi.. Thắng.. Thắng Vũ.

Thi San đưa mắt nhìn quanh và bàng hoàng nhận ra đây là thư phòng. Ban nãy bị chuông điện thoại đánh thức, cô cứ tưởng mình đang ngủ trưa và Thắng Vũ không có nhà.

- Người đàn ông đó là ai? Em nói em rất yêu anh ta là sao vậy? Anh bị cắm sừng rồi sao? – Thắng Vũ giữ chặt cằm cô và hỏi.

- Anh nghe lầm rồi, em đang nói chuyện với anh Thanh Phong. Em nói là Ngọc Vy rất yêu anh ấy.

Chẳng để vị hôn phu thắc mắc thêm, Thi San đem chuyện kể rõ ngọn ngành cho anh biết.

Thắng Vũ gật gù ôm cô vào lòng và im lặng lắng nghe cô nói. Biết được sự hy sinh âm thầm của Ngọc Vy dành cho Thanh Phong, anh càng thôi thúc bản thân nhanh chóng rời xa Thi San, tránh để cô khóc vì mình.

Anh thà để cô khóc một ngày, thậm chí là một tháng, một năm còn hơn để cô khóc cả đời.

Mới thấy anh đi đàn kiếm tiền mà cô đã khóc sưng cả mắt rồi, nếu như chứng kiến anh bị cơn đau dày vò từng ngày thì có lẽ mắt cô sẽ mù mất.

Dù đã nuôi nấng ý định đẩy cô ra xa vòng tay mình nhưng ban nãy, sau khi từ nhà vệ sinh ra, loáng thoáng nghe cô nói cô yêu người đang nói trong điện thoại thì cơn ghen trong anh lại cuồn cuộn dâng lên như sóng thần.

Có lẽ, anh vẫn cần thêm chút thời gian để thuyết phục bản thân buông tha cho cô.

- Thắng Vũ à, em thất hứa với Ngọc Vy rồi. Em sai rồi đúng không? – Cô dụi đầu vào lòng anh, khẽ hỏi.

- Không đâu. Em làm rất đúng. Có những lời hứa buộc phải phản bội để mang đến hạnh phúc cho người khác.

- Vậy là em không cần cảm thấy có lỗi rồi. Mà.. anh xong việc chưa?

- Xong rồi, anh bế em về phòng nhé.

Thắng Vũ nhẹ nhàng luồn tay đỡ lấy toàn thân Thi San và nhấc bổng cô lên, chậm rãi bước đi. Anh mong mai này, người con gái anh yêu sẽ gặp được một người đàn ông tốt hơn anh, yêu thương cô hơn anh và chăm sóc cho cô tỉ mỉ, ân cần hơn anh.

Nếu anh biết trước căn bệnh anh đang mang thì anh sẽ âm thầm yêu cô chứ không theo đuổi cô rồi hứa hẹn bên cô trọn đời.