Chương 161 - Tình Ca
Trong khi Thi San đang phân vân về chuyện gặp Thanh Phong và nói sự thật cho anh biết thì chàng giảng viên đã nhanh chân hơn cô.
Sau khoảng thời gian ở nhà dưỡng thương và tập đi lòng vòng quanh khu biệt thự rộng lớn thì tối hôm nay, anh đã tự tin ngồi vào vô lăng và lái xe ra đường.
Địa điểm đầu tiên anh muốn đến chính là con hẻm dẫn vào dãy nhà trọ của Ngọc Vy. Anh muốn xem cuộc sống của cô có tốt không, cô có gặp sự cố gì không vì anh vẫn không tin tính nết cô đổi thay trong một sáng một chiều như Thanh Trà trách móc.
Đêm đông, hẻm vắng càng thêm vắng. Lối vào khá chật hẹp nên Thanh Phong đành để xe bên ngoài và bước dần vào.
Nhác thấy bóng dáng nhỏ nhắn đi trước mặt mình, anh nhanh chóng nhận ra đó chính là Ngọc Vy.
- Ngọc Vy.
Đã mấy tháng chẳng nghe tiếng anh nhưng giọng nói này đã in sâu vào tâm trí Ngọc Vy nên cô biết người vừa gọi mình là ai. Sau phút giây chững lại vì giật mình, cô gấp gáp bước về phía trước và không trả lời khiến cho người đàn ông phía sau lưng chưng hửng.
- Ngọc Vy, là anh, là anh, Thanh Phong đây.
Vừa nói, Thanh Phong vừa chạy theo, nắm tay cô kéo lại vì cho rằng cô đang tưởng anh là kẻ xấu, chưa nhận ra anh.
Bị anh giữ chặt nên Ngọc Vy cũng chẳng còn cách nào khác, đành quay lại nhưng đầu vẫn cúi gầm xuống đất.
- Chào anh, lâu quá không gặp. – Cô bình tĩnh cất tiếng.
- Em làm gì mà đi như ma đuổi vậy? Mấy tháng không gặp mà em không nhận ra giọng của anh luôn rồi sao? – Anh thu tay lại, mỉm cười và hỏi.
Đôi mắt Ngọc Vy dần di chuyển đến đôi giày trước mặt, cô cảm thấy vô cùng vui mừng vì Thanh Phong đã có thể đi lại được. Vết sẹo trên mặt cô đổi lại sự sống cho anh là rất đáng, cô không hề hối hận chút nào.
- Tại trời tối, em cứ tưởng là gã nào chọc ghẹo em. Không nghĩ là anh tới đây. – Cô vội nói dối.
- Phòng em thuê ở đâu? Sắp tới chưa? Anh chỉ nghe Thanh Trà nói em sống ở hẻm này nhưng không biết chính xác là chỗ nào, anh còn định hỏi mấy phòng xung quanh đây.
- Cũng sắp tới rồi ạ. Mà.. anh tìm em có chuyện gì không?
Trái tim Ngọc Vy lúc này như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực. Cô không biết Thi San có nói gì với anh hay không?
Theo phản xạ, cô lùi dần khi nhác thấy chân anh vừa tiến tới.
- Ngọc Vy, em không mời anh vào uống ly nước sao? Quan hệ giữa chúng ta xa lạ đến thế à?
Thanh Phong hơi chút tò mò vì đang nói chuyện với anh mà cô cứ nhìn xuống đất. Càng tò mò hơn khi cô chẳng hỏi han gì đến tình hình sức khỏe của anh.
Cô của bây giờ sao khác trước nhiều quá, lẽ nào anh đã nhìn nhầm người trong suốt mấy năm qua.
- Em.. em sống có một mình, trời lại tối, không nên để đàn ông vào nhà. – Ngọc Vy ấp úng viện lý do.
- Gì cơ? Đàn ông? Anh á? – Gương mặt Thanh Phong méo mó vì anh chẳng hiểu cô đang nghĩ cái gì mà nói như vậy.
- Anh về nhé, em vào nhà đây.
Lời vừa dứt, Ngọc Vy liền chạy đi nhưng Thanh Phong đã nhanh tay bắt cô lại.
Sau một hồi cố vùng vẫy thoát khỏi anh nhưng bất thành, cô hoảng loạn cắn vào bàn tay cực phẩm. Cơn đau đột ngột khiến anh theo phản xạ đẩy cô ra và vô tình làm rơi chiếc khẩu trang xuống đất.
Những gì xuất hiện ngay sau đó khiến anh không thể tin vào mắt mình. Gương mặt xinh đẹp của cô nàng giúp việc giờ đây đã bị một mảng sẹo lớn hủy hoại. Miệng cô, mắt cô và thậm chí cả mũi của cô cũng bị nhăn nhíu vì thiếu da.
- Ngọc.. Ngọc Vy.. em.. mặt em..
Nghe tiếng Thanh Phong lắp bắp và nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của anh, Ngọc Vy mới hoảng hốt sờ lên mặt mình và nhận ra chiếc khẩu trang đã chẳng còn. Cuối cùng, anh cũng đã nhìn thấy gương mặt ma quỷ này của cô rồi.
- Anh đi đi.
Cô hét thật to rồi vụt chạy thật nhanh, nhanh đến mức Thanh Phong chẳng thể nào đuổi kịp. Khi anh đặt chân đến ngưỡng cửa thì cửa cũng đã đóng sầm lại.
- Ngọc Vy, mở cửa đi em. Sao em lại như vậy? Mau mở cửa ra. – Thanh Phong lo lắng đập tay liên tục vào cánh cửa.
Đáp lại anh là một sự im lặng. Các khe hở trên cửa dễ dàng đưa tiếng anh lọt vào tai cô nhưng cô không trả lời.
Thái độ ban nãy của anh cho cô biết rõ anh vẫn chưa hay chuyện cô lao vào đám cháy tìm anh.
Những dấu răng hằn sâu vào ngón tay cô để ngăn không cho tiếng nấc phát ra, trái tim cô đau đến mức gần như tan vỡ.
Cô đã luôn muốn giữ vẹn nguyên hình ảnh xinh đẹp của mình trong mắt anh cho dù anh chưa một lần lưu luyến nhan sắc đó.
- Ngọc Vy à, em nghe anh nói không? Có chuyện gì xảy ra với em vậy?
Kêu khản cả cổ mà chẳng nghe cô nói gì, anh bực bội đấm mạnh vào cánh cửa khiến người trong hai phòng trọ hai bên thức giấc. Chẳng hẹn mà họ cùng bật điện, mở cửa và thò đầu ra nhìn.
Một bà cô trung niên cất tiếng, thay lời muốn nói cho những người còn lại.
- Này cậu kia, cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Cậu không để cho người khác ngủ đấy à?
- Dạ, cháu xin lỗi ạ. – Thanh Phong cúi đầu nhận lỗi.
- Cô bé này cũng có phước đấy nhỉ? Anh chàng nào đến đây cũng đều đẹp trai cả.
Bà chằn khó qua ải trai đẹp. Sau khi chỉ trích Thanh Phong xong thì bà ta cũng bị vẻ điển trai của anh mê hoặc và lên tiếng khen ngợi.