Chương 160 - Tình Ca

Lúc cả hai đến nơi thì Ngọc Vy cũng vừa trở về từ trung tâm dạy trang điểm. Vì quanh quẩn ở phòng trọ cũng buồn nên cô quyết định đi học trở lại gần hai tuần nay, chờ ngày thủ tục hoàn tất sẽ rời đi khỏi chốn đau thương này.

- Hôm nay hai người đi biểu diễn về sớm vậy? – Giọng Ngọc Vy hơi nhỏ vì lớp khẩu trang che kín nửa mặt.

- Ừ. Hôm nay diễn như không diễn vậy. Lần đầu San được đàn trên sân khấu. Khách cho quá trời tiền luôn. – Thi San mừng rỡ khoe.

- Hai người vào đi.

Vẫn như mọi khi, Thắng Vũ ngồi ngay chiếc bàn tiếp khách và uống nước, còn hai cô gái thì dắt nhau lên phòng ngủ tâm sự.

Dẫu biết việc cô bạn sang nước ngoài định cư là một cơ hội tốt nhưng Thi San chẳng khỏi bùi ngùi mỗi khi giáp mặt.

Câu chuyện giữa hai cô gái quê vẫn luôn xoay vần trong quá khứ của tuổi thơ, của những lo toan hiện tại và ước vọng chốn tương lai.

- Sau này San sẽ đi đàn kiếm tiền, tuy biết sẽ không được nhiều như anh Thắng Vũ nhưng vì là đam mê nên San rất thích. – Thi San mân mê bàn tay có sẹo của Ngọc Vy và nói.

- Còn Vy sẽ cố gắng nâng cao tay nghề và trở thành một chuyên gia trang điểm, tuy không thể bằng anh Blake nhưng chắc chắn ba năm sau Vy sẽ đủ trình biến San thành cô dâu đẹp nhất trong mắt anh Thắng Vũ.

Câu nói của Ngọc Vy khiến Thi San bật cười. Cô biết trong mắt anh chàng người yêu thì cô luôn đẹp nhất rồi, ngay cả khi vừa thức dậy với đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, nhàu nhĩ.

- Ôi trời, tay Vy dính gì vậy? – Thi San tròn mắt khi thấy một vệt màu đỏ dính trên cánh tay cô bạn.

- À, ban nãy bạn học viên bên cạnh làm rơi hộp trang điểm trúng Vy. Lúc ở đó thì không thấy, tưởng chỉ dính bên tay này thôi.

Nói rồi, Ngọc Vy nhanh chân chạy vào nhà tắm để làm sạch vết màu.

Thi San tủm tỉm cười rồi đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng. Nhác thấy cuốn sổ nhỏ trên bàn, cô tiện tay lật ra xem thử.

Những dòng chữ được lặp lại liên tục khiến Thi San sững sờ, suýt chút nữa đã đánh rơi cuốn sổ xuống sàn.

Cô gấp gáp lật ra những trang sau và tiếp tục đến trang mới nhất thì tất cả đều giống nhau, là tên của Thanh Phong được viết vô cùng nắn nót, có đôi chỗ mực nhòe còn lưu lại dấu nước mắt.

- Thôi, San về luôn nha Vy, mai anh Thắng Vũ còn đến công ty nữa. – Thi San đứng dậy và chào tạm biệt khi Ngọc Vy vừa trở ra.

- Ừ. Tạm biệt.

Suốt quãng đường về nhà, Thi San cứ suy nghĩ mãi, cô không biết bản thân có nên gặp mặt Thanh Phong một lần để nói cho anh biết tình hình của Ngọc Vy hay không nữa.

Những dòng chữ trong cuốn sổ đó cho cô biết Ngọc Vy vẫn còn rất yêu Thanh Phong và có lẽ lựa chọn cùng Blake sang nước ngoài là miễn cưỡng.

Đêm nay, Thắng Vũ không thức khuya làm việc mà đi ngủ sớm. Như bao đêm khác, lên giường trò chuyện tâm tình cùng Thi San vài câu thì anh lại hôn cô, bắt đầu từ trán rồi dần dà hôn xuống mi mắt, sống mũi, má và môi.

Không phải là những nụ hôn cuồng nhiệt, mãnh liệt mà là những chiếc hôn nhẹ nhàng, cưng nựng.

Anh chỉ hôn xuống cổ cô rồi dừng lại và nhắm mắt dù rằng cô không hề phản kháng hay ngăn cản như lần đầu.

- Ngủ thôi nào. – Thắng Vũ ve vuốt tấm lưng cô, thì thầm cất tiếng.

Chẳng hiểu sao mỗi lần anh dừng lại, Thi San bỗng cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Thế nhưng, cô là phận gái, đâu thể nói ra, chỉ biết vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của người yêu để quên đi những suy nghĩ lung tung đang đeo bám lấy mình.

Khi nghe tiếng thở đều đều trong lòng vang lên, biết rằng Thi San đã say giấc, Thắng Vũ mới từ từ dịch sang một bên và lặng ngắm gương mặt thanh tú của cô. Có lẽ đã đến lúc anh nên để cho cô ra đi rồi.

Tương lai của cô không thể quanh quẩn bên một kẻ dần tàn phế như anh được. Tuy anh yêu cô hơn sinh mạng và mong muốn giữ cô bên mình một đời, một kiếp nhưng tình yêu của anh vốn không đủ ích kỷ để phớt lờ ngày tháng sau này của cô.

Người con gái anh yêu xứng đáng được nhận những gì tốt đẹp và hoàn hảo nhất, bao gồm cả một người chồng hoàn hảo.

Đêm đông dài nhưng đối với anh lại như quá ngắn, anh muốn thời gian trôi chậm một chút cho căn bệnh trong mình tiến triển chậm một chút.

Dạo gần đây, triệu chứng xuất hiện càng nhiều, nếu cứ để cô bên cạnh, anh không có cách nào nhập viện điều trị được.

Đối với một người chung tình chung thủy như cô, anh biết cô sẽ không bỏ rơi anh khi biết sự thật đau lòng này.

- Thắng Vũ, ôm em. – Thi San đưa tay quờ quạng bên cạnh.

- Hả? À, được.

Anh giật mình, vội vàng ôm Thi San vào lòng và vỗ về. Lúc này, anh mới biết là cô chỉ nói mơ.

Trước đây, anh từng nghe người ta nói ở cạnh một người quá lâu sẽ gây nên cảm giác nhàm chán nhưng anh chỉ cảm thấy càng gần gũi cô thì anh càng thương cô nhiều hơn, luôn thấy thời gian dành cho cô không đủ, quá ít.

- Thi San, anh yêu em.

Anh ghì chặt cằm mình trên đỉnh đầu cô để ngăn đôi dòng lệ sắp tuôn trào và chôn sâu những tiếng thổn thức vào tận đáy tim.