Chương 159 - Tình Ca

Suốt hai tháng liền, Thắng Vũ đưa Thi San theo anh như hình với bóng vào những đêm diễn. Anh chỉ nhận biểu diễn vào khung giờ từ tám giờ đến mười giờ đêm, thời gian còn lại, anh tranh thủ dạy cô đàn.

Sự hướng dẫn tận tình của anh và sự cố gắng miệt mài của cô đã giúp cô đạt được những thành quả mà thông thường, người ta phải mất hơn một năm mới có thể đạt được.

Hôm nay cũng vậy, sau khi dùng cơm chiều, anh đưa cô đến một phòng trà nhỏ nằm trong con hẻm vắng. Phòng trà này là của một nghệ sĩ già, sau khi từ giã ánh đèn tại các sân khấu lớn, ông lui về đây và mở ra phòng trà này.

- Em tưởng anh chỉ biểu diễn tại các phòng trà lớn thôi chứ. – Thi San nép vào vai anh, nói nhỏ.

- Khách đến đây đều là những quan chức và giới siêu giàu đấy. Có điều cách thưởng thức của họ hơi khác một chút, họ thích nghe những tay đàn mới tập tành, giống như em vậy.

Thắng Vũ cụng nhẹ đầu anh vào đầu Thi San rồi dắt cô vào bên trong, kiếm một chiếc bàn trống rồi ngồi xuống, gọi đồ uống như bao người khách khác.

Trên sân khấu là người nghệ sĩ lớn tuổi đang biểu diễn kèn saxophone.

Cả không gian trong quán nhỏ chìm lắng giữa giai điệu thiết tha, nồng nàn, êm dịu và sâu lắng. Thi San cảm nhận được bàn tay Thắng Vũ càng lúc càng siết chặt lấy tay mình hơn.

Dạo gần đây, anh quấn lấy cô nhiều hơn, ngoại trừ không mang cô lên công ty thì những lúc khác, anh đều bắt cô kè kè bên cạnh.

Thậm chí khi anh làm việc trong thư phòng, anh cũng bắt cô sang đó ngủ, khi nào xong việc thì anh sẽ bế cô về.

Có điều cô hơi thắc mắc là đến tận bây giờ Thắng Vũ vẫn chưa nói gì đến việc đăng ký kết hôn dù rằng ban đầu anh chính là người hào hứng đề nghị.

Vì thấy anh chẳng có giờ trống vào ban ngày nên cô cũng chẳng dám thắc mắc vì sợ phiền anh. Công việc của anh vất vả bộn bề nhưng cô không thể giúp đỡ được gì thành thử cô chỉ biết chờ thôi.

- Em tưởng nghệ sĩ sẽ đi ra từ cánh gà chứ. Hóa ra họ ngồi chung với khách luôn sao? – Thi San khẽ lên tiếng khi thấy một người đàn ông khác tiến lên sân khấu.

- Nơi đây khác các phòng trà khác ở chỗ là khách đến đây có thể lên sân khấu biểu diễn nếu họ thích.

Anh vừa dứt lời thì chủ phòng trà cũng vừa tiến lại và hồ hởi bắt tay anh. Liếc nhìn cô gái bên cạnh, ông liền đoán rằng cô chính là nàng thơ của chàng nghệ sĩ vì trước đây, anh chưa từng dắt ai đến phóng trà của ông cả, chỉ đi một mình.

- Chắc cũng hơn hai tháng rồi cậu mới ghé lại đây nhỉ? Có lên biểu diễn một bài không? – Ông chủ kéo ghế ngồi đối diện họ và hỏi.

- Tất nhiên rồi ạ. – Anh từ tốn đáp.

- Cô gái này chắc cũng biết đàn đúng không? Bạn trai cô là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng nên chắc chắn cô cũng sẽ biết đàn đúng không?

Thi San mạnh dạn gật đầu. Hai tháng qua bị thầy giáo kiêm nhân tình huấn luyện gắt gao nên bây giờ cô cũng tự tin vào bản thân lắm.

Tuy so với người yêu thì giống như lấy kiến so với voi nhưng cô vẫn có thể biểu diễn được.

- Lát nữa, cô ấy sẽ song tấu cùng cháu ạ. – Thắng Vũ nhìn sang Thi San và nói.

Khoảnh khắc người đàn ông kéo violin vừa cúi chào các khán giả bên dưới thì đôi tình nhân cũng nắm tay nhau tiến lên.

Trông thấy gương mặt người nổi tiếng, tất cả các vị khách đều lộ vẻ vui mừng cùng háo hức.

Cả hai nhanh chóng cúi chào mọi người rồi ngồi vào hai cây đàn đối diện nhau. Sau ngần ấy thời gian theo chân anh đến những chốn đông người, Thi San đã dạn dĩ nhiều và không còn rụt rè, nhút nhát nữa.

Bản hòa tấu giữa một nghệ sĩ tiếng tăm và một cô gái vừa chập chững trên phím đàn khiến những thính giả vô cùng thích thú.

Bất cứ ai cũng có thể nhận ra tình cảm dạt dào mà đôi nam nữ dành cho nhau được truyền tải qua những giai điệu du dương.

Kết thúc màn trình diễn, Thi San tròn mắt ngạc nhiên khi đám đông xếp hàng lên tặng hoa hồng cho cô và anh, bên trong mỗi đóa hoa là một tờ tiền với những mệnh giá khác nhau. Chẳng mấy chốc mà cả anh và cô đều ôm một bó hoa to tướng.

Cô quay sang anh, nở một nụ cười rạng rỡ. Cuối cùng, anh đã cho cô trải qua cảm giác của một nghệ sĩ được đông đảo khán, thính giả yêu mến là như thế nào.

Cô thầm cảm ơn anh rất nhiều, anh đã từng bước mở khóa những cánh cửa để đưa lối cho cô chạm tay vào mơ ước.

Rời khỏi phòng trà ấm áp ấy, Thắng Vũ đưa Thi San đến thăm Ngọc Vy theo như mong muốn của cô.

Khoảng thời gian này, Blake đang làm các thủ tục để đưa Ngọc Vy sang nước ngoài định cư trước khi tiến hành ca phẫu thuật tái tạo lại gương mặt cho cô.

Việc Ngọc Vy đồng ý theo Blake đã khiến Thắng Vũ mặc định rằng cô nàng đã phải lòng anh chàng chuyên gia trang điểm vì sự ân cần và lòng tốt của anh ấy, chỉ có Thi San là hiểu rõ nội tâm của cô bạn ngổn ngang như thế nào.

- Sao em cứ cười mãi thế? – Thắng Vũ lên tiếng hỏi khi thấy cô gái ngồi ở ghế phụ vừa đếm tiền vừa cười khúc khích.

- Vì em vui đó, lần đầu tiên em kiếm được tiền nhờ ngón đàn của mình. Em cảm thấy mình thật là giỏi. Hóa ra, ông chủ không trả tiền cho mình mà là khách trả, thật là lạ. – Cô không giấu nổi sự tự hào, hồn nhiên đáp lời.

- Em đã làm rất tốt, cô gái của anh.

Cô gái quê đang vui nên không để ý lời nói của người yêu mang theo một nỗi buồn mênh mang.

Nếu có thể chọn lựa, anh muốn làm một người bình thường, nghèo cũng được, học thức thấp cũng được nhưng đổi lại là được khỏe mạnh. Thời khắc biết mình mang căn bệnh đó, anh biết anh sắp mất tất cả rồi, bao gồm người anh thương.