Chương 158 - Tình Ca
- Ừ, tôi nghe đây. – Tăng Thiện vội bắt máy lên và nói.
- Bác sĩ, đã có kết quả xét nghiệm và chụp CT của bệnh nhân Trương Thắng Vũ rồi ạ. – Giọng nữ y tá vang nhẹ trong điện thoại.
- Được, tôi quay lại ngay.
Chẳng hiểu sao Tăng Thiện lại có cảm giác bất an. Hắn không mong chuyện tồi tệ xảy đến với Thắng Vũ trong lúc này. Anh vừa mới mất người thân, bị cộng sự quay lưng và công ty còn quá nhiều vấn đề chưa giải quyết hết.
- Đi thôi Thắng Vũ, có kết quả rồi.
Hắn vừa nói vừa đứng lên và cất bước. Thắng Vũ nhận ra càng lúc bước chân người phía trước càng nhanh hơn, bỏ xa anh một đoạn dài.
Và rồi phép mầu đã không xảy ra khi Tăng Thiện đón lấy kết quả xét nghiệm từ tay nữ y tá. Dòng chữ kết luận bệnh án: "Đa xơ cứng tiến triển thứ phát" khiến hắn nghẹn đắng nơi cổ họng.
- Thắng Vũ à, kết quả xét nghiệm cho thấy cậu đã mắc bệnh đa xơ cứng. Cậu đã trải qua những đợt tái phát và thuyên giảm liên tục và bây giờ bệnh đang bước vào giai đoạn tiến triển đều đặn.
- Bệnh này có thể chữa khỏi không? Tôi đã đọc qua một vài bài viết trên mạng nhưng không rõ ràng lắm.
Tuy Thắng Vũ cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng Tăng Thiện dễ dàng nhận thấy những lắng lo lẫn hoang mang trong lòng anh.
Chẳng có bệnh nhân nào có thể bình tĩnh khi nghe về bệnh án của mình. Hơn nữa, căn bệnh này vô cùng nghiêm trọng.
- Vẫn chưa có phương pháp điều trị dứt điểm. Chúng tôi chỉ có thể ngăn ngừa các đợt tái phát và rút ngắn thời gian phát bệnh bằng cách truyền tế bào gốc tạo máu tự thân.
Tăng Thiện nói rất nhiều nhưng Thắng Vũ chẳng thể nào ghi nhớ hết. Anh rời khỏi bệnh viện với tâm trạng trống rỗng như một kẻ mất phương hướng.
Công ty hãy còn việc đang chờ, ở nhà còn tình nhân đang đợi nhưng lúc này anh chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Những lời báo trước về triệu chứng nặng dần theo thời gian cứ văng vẳng bên tai anh như một bản án cho kẻ tử tù.
Trời xanh sao nỡ gieo những trái ngang xuống trên đời anh như thế này. Anh vẫn còn trẻ, hoài bão vẫn chưa thực hiện, cô gái anh yêu chỉ vừa đồng ý ở bên cạnh anh chưa được bao lâu.
Cứ nghĩ đến việc mình di chuyển khó khăn, mất dần thị lực cùng trí nhớ và rồi sẽ đến lúc trở thành một kẻ bại liệt thì anh chỉ muốn chấm dứt cuộc đời ngay tại dòng sông này.
Thế nhưng, anh không đành lòng để cô gái anh yêu bơ vơ trên thế gian, cô chẳng còn người thân và cô chỉ có mình anh làm điểm tựa giữa chốn phù hoa đầy cạm bẫy cùng những cám dỗ. Cô vẫn chưa đủ mạnh mẽ để có thể tự đi một mình và quan trọng là anh không muốn xa cô.
- Chị Châu Ly, phiền chị hủy hết lịch biểu diễn tối nay giúp em nhé. Em hơi mệt nên về nhà rồi. – Anh nhấn số, gọi cho Châu Ly.
- Ừ, hôm nay không đến thì ngày mai đến, cậu luôn được họ ưu ái mà.
Kết thúc cuộc gọi, Thắng Vũ nhanh chóng lái xe đến nghĩa trang thăm mẹ mình rồi về nhà.
Vừa từ xe bước xuống, anh liền kéo Thi San vào lòng, ôm chặt lấy cô khiến cho cô ngơ ngác. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh đi làm về sớm. Trong lòng đột nhiên nảy ra suy nghĩ rằng anh về đưa mình đi đăng ký kết hôn.
- Anh về ăn cơm trưa sao? – Cô thỏ thẻ hỏi.
- Ừ. Tại công việc cũng bớt bớt rồi nên anh về sớm nghỉ ngơi.
- Vậy anh mau thay quần áo đi, em vào dọn cơm cho anh.
Cô nhanh chóng rời vòng tay anh, chạy vụt đi. Vì anh không báo trước nên cô chẳng nấu món gì cho thịnh soạn thành thử bây giờ phải nhân lúc anh tắm rửa mà chuẩn bị.
Thức ăn sơ chế đã sẵn nên chỉ trong vòng mười lăm phút, một bữa cơm đẹp mắt đã được bày biện trên bàn. Cô thiếu điều thở cả ra đằng tai và cảm giác như bản thân đang tham gia cuộc thi nấu ăn nhanh.
- Hôm nay Ngọc Vy và Blake sẽ bay sang nước ngoài. Cô ấy nói lúc về sẽ mua quà cho em. – Thi San đẩy chén cơm sang phía Thắng Vũ, cất tiếng.
- Em.. có thích đi ngước ngoài không?
- Em thích ở nơi nào có anh thôi.
- Đừng ỷ lại vào anh quá. Em phải có ước mơ của riêng em chứ.
Làn môi Thi San mím chặt và chân mày cô nhíu lại khi nghe Thắng Vũ nói. Câu này của anh so với câu anh bảo cô không được rời xa anh có mâu thuẫn quá hay không?
Đúng là cô có ước mơ của mình, cô muốn vươn ra thế giới và thậm chí muốn tỏa sáng hơn anh nhưng lẽ nào anh không biết điều đó đồng nghĩa với việc cô phải rời xa vòng tay của anh sao?
Chính giây phút nói lời yêu anh, cô đã yên phận từ bỏ ước mơ cháy bỏng đó để trở thành một người phụ nữ đứng sau anh, giặt ủi quần áo, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa và động viên anh mỗi ngày.
Lẽ nào anh kiếm tiền vất vả quá nên đang cho rằng cô ăn bám, muốn cô phụ kinh tế?
- Anh biết ước mơ của em mà. – Cô lấm lét nhìn anh, lí nhí đáp.
- Từ ngày mai hãy đi biểu diễn cùng anh nhé. – Anh dừng đũa, nhìn thẳng vào mắt cô và đề nghị.
- Em.. em ngồi đàn chung với anh sao?
- Không phải. Anh dẫn em đi để em dạn dĩ hơn trong chốn đông người. Trình độ của em mà ngồi đàn chung với anh thì chủ quán sẽ ném cả em và anh ra ngoài đường đấy. Em còn phải tập luyện nhiều, tối nay anh sẽ tiếp tục làm thầy giáo nghiêm khắc để rèn luyện em.
Mặc dù bị Thắng Vũ chê bai trình độ đánh đàn kém cỏi nhưng Thi San chẳng nhịn được cười vì anh nói đâu có sai.
Nếu cô đàn cùng anh và sai tùm lum lên thì anh cất mặt vào đâu chứ. Cát xê họ trả cho anh cao ngất ngưỡng, đâu phải là anh biểu diễn miễn phí.