Chương 157 - Tình Ca
Ngày nối tiếp ngày, một tuần cũng sắp trôi qua. Liếc nhìn tờ lịch trên bàn, Thắng Vũ mỉm cười vì nhận ra hôm nay đã là thứ năm.
Dạo này, anh cứ quên quên nhớ nhớ, đôi khi bất chợt không nhớ lúc này là đang tháng mấy, năm mấy.
Vốn ban đầu, anh còn nghĩ mình bị lẫn nhưng khi dò hỏi thì biết được Châu Ly và một số nhân viên trong công ty cũng giống như mình.
Ký xong tập tài liệu cuối cùng, anh vội buông bút, xoa bóp bàn tay mình vì cảm giác tê rân vô cùng khó chịu.
Các triệu chứng này đã xuất hiện cách đây mấy tháng và bây giờ, tần suất lặp lại quá nhiều khiến anh bỗng có cảm giác bất an.
Các ngón tay anh liên tục gõ trên bàn phím máy tính và chỉ trong chốc lát, kết quả trả lời cho câu hỏi về các triệu chứng mà anh đang gặp chính là bệnh đa xơ cứng.
- Đa xơ cứng sao?
Đôi chân mày Thắng Vũ nhíu lại hồi lâu mới giãn ra. Sau vài giây chần chừ, anh lấy điện thoại gọi cho Tăng Thiện, nhờ hắn xếp lịch cho mình đến làm xét nghiệm.
Chẳng để anh phải đợi chờ, hắn gật gù lên tiếng giục anh mau đến vì bây giờ hắn đang rảnh.
- Ôi trời ạ, từ lúc biết cậu thì đây là lần đầu tôi thấy cậu đến chỗ tôi thăm khám đấy. – Tăng Thiện vỗ nhẹ vào vai Thắng Vũ ngay khi thấy anh vừa xuất hiện.
- Anh phải mừng vì tôi khỏe mạnh chứ? Thường thì những người làm trong ngành y tế không nên cầu xin làm ăn phát tài vào dịp Tết nhỉ?
Lâu lâu mới nghe chàng nghệ sĩ nói câu bông đùa nên Tăng Thiện không nhịn được cười. Hắn nhận ra từ khi có tình yêu thì anh khác hẳn. Hắn còn lo anh sẽ mãi âu sầu sau cái chết của bà Hoàng Mai nhưng xem ra cô gái kia đúng là có năng lực chữa lành và mang đến niềm vui cho người khác.
- Cậu thấy cơ thể có triệu chứng gì mà muốn làm xét nghiệm vậy? - Tăng Thiện đưa tay ra hiệu mời Thắng Vũ ngồi xuống và rót cho anh ly nước.
- Tay chân tê, chóng mặt, nhức đầu, đôi khi mờ mắt và hay quên. Tôi không biết có phải do tôi mất ngủ và biểu diễn quá nhiều hay không. – Thắng Vũ đưa bàn tay lên, thật tình trả lời.
- Sáng giờ cậu đã ăn gì chưa?
- Chưa. Tôi chỉ uống nước.
- Được rồi.
Tăng Thiện nhanh chóng lấy ra một xấp giấy và bảo Thắng Vũ đọc thông tin cá nhân cho hắn ghi vào.
Những dòng chữ rối như tơ vò của Tăng Thiện khiến Thắng Vũ nhìn đau cả mắt, nếu không biết hắn đang ghi tên mình thì anh cũng không thể mường tượng ra được đó là chữ gì.
Trước đây, anh hay nghe người ta nói chữ bác sĩ rất xấu, bây giờ thì anh thấy đúng là như vậy. Dường như hắn viết để mình hắn đọc được thôi hay sao ấy.
- Anh viết vậy rồi có ai đọc được không? – Thắng Vũ cất tiếng bông đùa.
- Có chứ, các bác sĩ, y tá và nhân viên trong bệnh viện đều đọc được. Theo tôi.
Rời khỏi phòng làm việc, Tăng Thiện đưa Thắng Vũ đi lấy máu, đồng thời thực hiện phương pháp chẩn đoán khác là chụp CT quang học mắt vì hắn nghi ngờ các triệu chứng của anh liên quan đến bệnh đa xơ cứng.
Đối với một nghệ sĩ dương cầm như anh mà nói, căn bệnh này chẳng khác nào là dấu chấm hết cho sự nghiệp biểu diễn khi mà các ngón tay dần dà sẽ chẳng thể nào cử động linh hoạt được.
- Xuống căn tin ăn chút gì nhé, tôi cũng chưa ăn sáng. – Tăng Thiện cất tiếng để nghị sau khi Thắng Vũ rời khỏi phòng chụp CT.
- Được. – Anh nhẹ gật đầu.
Cả hai cùng nối gót nhau đến căn tin và gọi đồ ăn cùng nước uống. Không hẹn mà cả hai đều cùng lúc nghĩ về căn bệnh quái ác kia. Thế nhưng, trong lòng Thắng Vũ vẫn đinh ninh rằng là do mình thiếu ngủ, mệt mỏi nên mới dẫn đến những biểu hiện ấy.
- Cậu có thường xuyên gặp Nhã Tiên không? – Tăng Thiện tựa lưng ra sau ghế, hỏi nhỏ.
- Lần cuối cùng gặp là tuần trước, lúc tôi đến thăm Thanh Phong.
- Tôi có nghe Thanh Phong nói chuyện giữa cậu và gia đình Nhã Tiên. Cậu có cần giúp đỡ gì không? Chúng ta là bạn bè nên cậu đừng ngại.
- Không sao đâu. Tôi tự xoay sở được. Mà này, anh thích Nhã Tiên nhưng sao không chủ động theo đuổi cô ấy?
- Bị từ chối rồi, còn bảo là đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.
Chàng bác sĩ mỉm cười thật buồn rồi nhấc ly cà phê lên, uống một ngụm. Hóa ra, hắn thích cô ai ai cũng có thể nhận ra, chỉ riêng cô thì không.
Cô luôn cho rằng chuyện xảy ra giữa cả hai chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn mà không cho hắn có cơ hội nói lời yêu thương.
Thế nhưng, hắn hiểu với tính cách của cô thì tiếng yêu thốt ra từ miệng hắn chẳng khác nào nước trôi trên lá, chẳng nghĩa lý gì.
Dẫu biết lúc đó bản thân đang chìm trong men say nhưng hắn đến với cô với tất cả chân tình say đắm, hoàn toàn không phải chỉ để giải phóng dục vọng thường tình. Nếu không là cô, có lẽ hắn đã đủ tỉnh táo để rời khỏi căn phòng đó.
Nhìn gương mặt thất vọng của người đối diện, Thắng Vũ cũng chẳng biết nói thêm gì. Anh không nghĩ Tăng Thiện lại nhanh như vậy, tỏ tình và bị từ chối trong vòng một nốt nhạc.
Quen biết Tăng Thiện cũng được một thời gian và anh biết hắn là người tốt cả về ngoại hình lẫn tính cách.
Nếu Nhã Tiên có thể gởi gắm cuộc đời cô cho hắn thì anh rất mừng cho cô. Thế nhưng, chuyện tình cảm đâu thể cứ muốn là được, rất khó theo đúng ý người.