Chương 156 - Tình Ca
- Thi San, đừng bao giờ nghĩ đến việc rời xa anh dù chỉ là một phút. Anh sẽ không tha cho em đâu.
Vẻ mặt nghiêm túc của Thắng Vũ khiến Thi San hơi chút sợ hãi. Lẽ nào anh biết rõ cô đang suy nghĩ gì sao? Cô khe khẽ gật đầu, ngón tay áp út dần duỗi ra để chiếc nhẫn tiếp tục tiến vào.
- Thắng Vũ, thực ra.. thực ra em luôn cảm thấy có lỗi. Trước đây, Nhã Tiên và Triệu Kiến Đức đã cảnh báo em mấy lần về chuyện sẽ rút cổ phần đầu tư nếu em cố chấp ở bên anh. Em.. em làm khổ anh rồi.
- Đồ ngốc, không phải ngay từ đầu em đã làm khổ anh rồi sao? Ngay từ lúc em tặng hoa hồng cho anh rồi sau đó tránh anh như tránh tà thì em đã làm khổ anh rồi. Mãi đến hôm sinh nhật Nhã Tiên thì anh mới hết khổ.
Nghe Thắng Vũ nhắc lại kỷ niệm với giọng dỗi hờn mà Thi San chẳng nhịn được cười. Cô đang lo cho anh mà anh lại lái chuyện này đi đâu chẳng biết.
Có vẻ như ngoài việc cô cự tuyệt tình cảm của anh và khiến bản thân bị tổn thương thì cho dẫu cô có làm điều gì sai, anh cũng không để trong lòng, không trách, không càu nhàu hay la mắng.
Ở bên anh khiến cô cảm thấy bản thân thật vô dụng, bao nhiêu việc nhỏ, việc lớn, anh đều lo toan cả rồi.
- Em ước gì mình có học thức một chút, ít ra cũng phụ bợ được công việc giúp anh. – Cô phụng phịu, hai chân đong đưa qua lại.
- Đối với anh, em quý giá hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Tiền tài và địa vị xã hội cũng không quý bằng em. Mong em nhớ rõ điều này và đừng than vãn nữa. - Anh đưa hai tay ôm lấy mặt cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Hai đôi mắt nhìn nhau thật lâu rồi dần dà, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng thu hẹp. Làn hơi thở ấm áp thơm mùi hương nam tính liên tục phả vào mặt khiến Thi San phải khép mắt vì quá hồi hộp.
Thế nhưng giây phút làn môi nóng bỏng áp sát vào môi cô, cảm giác hồi hộp liền tan biến, chỉ còn lại đam mê cùng khát khao.
Sau những chiếc hôn ngắn tưởng chừng như thoáng qua, Thắng Vũ trao cô nụ hôn nồng nàn, thật lâu, thật sâu khiến đầu óc cô trở nên mụ mị, quên hết mọi thứ trên đời và chỉ còn biết có anh thôi.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đón nhận cũng như đáp lại cử chỉ yêu thương say đắm này.
Trong lúc Thi San đang cố gắng hít thở khi anh vừa buông tha môi cô thì những nụ hôn say đắm lại tiếp tục quấn quýt trên vành tai cô và từ từ trượt xuống cổ khiến toàn thân cô gần như tê liệt.
- Anh à. – Cô cấu chặt những đầu móng tay vào vai anh khi nhận thấy môi anh đang chạm vào xương quai xanh của mình.
- À. Anh hơi quá đà rồi thì phải. Chúng ta nên để dành cho đêm tân hôn. – Anh vội buông cô ra, vừa cười vừa nói.
Thi San nhận thấy trong ánh mắt Thắng Vũ có một chút gì đó hụt hẫng. Cô biết cho dẫu anh là người đàng hoàng, đứng đắn và hơi có chút cổ hủ nhưng khi ở cạnh một người con gái mà mình yêu thì mấy ai giữ được bình tĩnh. Hơn nữa, anh và cô đã xa nhau một tuần.
Thế nhưng, cô vốn là một cô gái quê đúng nghĩa, cho đến lúc nắm tay anh bước vào lễ đường thì cô không thể đi quá giới hạn, những nụ hôn ướt át đã là giới hạn của cô trong lúc này.
- Em ngủ trước đi, anh chợt nhớ anh còn một số tài liệu cần xem qua.
Cô thở dài ảo não nhìn theo bóng lưng người yêu khuất dần sau cánh cửa. Có phải anh đang giận cô không? Nỗi ám ảnh về chuyện tình của mẹ vẫn chưa bao giờ phôi phai trong cô dù rằng cô tin Thắng Vũ sẽ không giống Triệu Kiến Đức.
Qua hết mười phút sau, Thi San rón rén đến thư phòng để nhìn lén anh. Cô phát hiện ra anh không hề xem hồ sơ như anh nói mà chỉ ngồi mân mê mấy chậu cây cảnh nhỏ và tự mỉm cười.
Nụ cười đó của anh cũng đã xóa đi cái suy nghĩ bỏ về phòng mình của Thi San. Cô lững thững quay lại phòng anh rồi trèo lên giường, đắp chăn, nhắm mắt.
Dù đã dặn lòng phải thức chờ Thắng Vũ nhưng cuối cùng Thi San ngủ quên mất. Đến nửa đêm, khi cô giật mình thức giấc thì nhận ra anh đã quay lại từ bao giờ và đang nằm sau lưng cô.
Cánh tay anh vẫn luồn dưới đầu cô và tay kia vẫn ôm trọn cô sát vào lòng như bao lần. Hóa ra, cô đã lo thừa, anh không hề giận.
- Em mất giấc rồi à? – Anh hỏi trong tiếng ngáp vì nhận thấy cô cứ trằn trọc.
- À. Anh chưa ngủ sao? – Cô vội quay lại đối diện với anh, thì thầm.
- Bây giờ anh ngủ đây.
Nhìn đôi mắt nhắm nghiền trong khi nói của anh, cô suýt chút phì cười. Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ tỏ tỏ, gương mặt với những đường nét hài hòa khiến cô mê mẩn ngắm nhìn.
Bàn tay nhỏ bé chầm chậm đưa lên, nhẹ vuốt ve mái đầu người đàn ông. Tiếp đó, cô cố rướn người, chủ động đặt lên môi anh một chiếc hôn vụng về. Cô muốn nói rõ nỗi lòng mình cho anh hiểu nhưng lại chẳng biết dùng từ nào để diễn tả.
- Ngủ đi Thi San, cuối tuần này, anh đưa em đi đăng ký kết hôn nhé. – Thắng Vũ vỗ về lưng cô, cất tiếng dịu dàng.
- Vâng.
Thi San khẽ đáp và rúc đầu vào ngực anh, cảm nhận từng nhịp tim anh đang đập rộn ràng vì hành động của mình.
- Thắng Vũ, thực ra.. thực ra vì anh là người đàn ông đầu tiên, cho nên.. cho nên.. em.. em hơi sợ, em chưa có.. chưa có..
Anh cúi xuống, dùng nụ hôn ngọt ngào ngăn chặn câu nói lấp lửng chưa trọn nhưng rõ ý của cô. Lúc sắp buông ra, anh còn cố ý cắn nhẹ lên môi cô một cái.
- Được rồi, anh hiểu mà. Chúng ta ở với nhau cả đời, không cần vội.