Chương 155 - Tình Ca

Gần mười giờ đêm Châu Ly mới đưa Thắng Vũ về. Anh lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ và tặng cho cô như một lời cảm ơn vì đã chấp nhận đồng hành cùng anh trong lúc bấp bênh này.

- Cậu đang khó khăn tài chính mà còn tặng quà cho tôi làm gì? – Châu Ly ái ngại khi thấy chiếc vòng tinh xảo bên trong.

- Công sức của chị còn hơn nó rất nhiều, em không có lỗ gì đâu, chị đừng lo.

Thắng Vũ cười thật hiền rồi nhanh chóng mang hành lý xuống xe. Anh nhớ Thi San muốn phát điên lên. Lúc này, anh chỉ muốn mau mau ôm cô vào lòng mà vuốt ve âu yếm.

Cánh cổng hé mở ngay khi anh vừa đưa tay lên. Giây phút chạm mặt nhau, cả hai cùng mỉm cười. Nụ cười của anh đong đầy mãn nguyện cùng hạnh phúc còn nụ cười của cô vương buồn man mác.

- Đừng nói với anh là em đứng đợi sẵn nhé. – Anh bước vào và nói.

- Em đang ngồi ở bậc cửa, thấy đèn xe nên chạy ra. – Cô đón lấy chiếc vali từ anh và đáp.

Đôi tình nhân cùng sóng bước vào nhà. Khoảnh khắc vừa đặt chân đến phòng khách, Thắng Vũ liền kéo tay Thi San lại và ôm siết cô trong vòng tay mình, hít hà mùi hương tóc cho thỏa nỗi nhung nhớ suốt bao đêm dài.

Bàn tay cô run run chạm vào tấm lưng gầy của anh, khẽ vuốt ve như muốn phần nào xoa dịu những mỏi mệt mà anh phải chịu đựng.

- Anh nhớ em nhiều lắm. Em có nhớ anh không? – Thắng Vũ buông Thi San ra, hôn nhẹ lên trán cô và hỏi.

- Dạ có.

- Mắt em bị làm sao thế? Em mới khóc đấy à? – Anh đưa ngón tay chạm nhẹ vào khóe mi cô, thắc mắc.

- Dạ. Ban nãy thấy ánh đèn xe, biết là anh về nên đột nhiên em mừng phát khóc.

- Trời ạ, người yêu của anh bị làm sao vậy? Buồn cũng khóc mà vui cũng khóc là sao vậy chứ? – Anh véo nhẹ vào má cô, âu yếm nói.

- Anh đi tắm sơ rồi nghỉ ngơi, chắc anh mệt lắm.

Cô rời khỏi vòng tay anh, xách vali đi lên lầu. Trông biểu hiện bình thường của anh, cô yên tâm rằng Châu Ly đã giữ lời hứa, không nói cho anh biết việc cô theo dõi anh đến tận phòng trà Galina.

Trong lúc Thắng Vũ trầm mình trong dòng nước ấm áp thì Thi San lặng lẽ soạn đồ trong vali ra và cất chúng vào tủ cho anh.

Chạm tay vào những chiếc áo sơ mi vẫn còn thơm mùi nước xả vải, cô xót xa khi mường tượng ra những đêm anh cật lực chạy show nơi xứ người.

Nghe tiếng động phát ra từ phòng tắm, Thi San vội quay mặt vào tủ và vờ như đang sắp xếp lại quần áo cho gọn gàng để có thời gian nuốt lệ vào tim.

Thắng Vũ nhẹ nhàng tiến lại gần, ôm lấy cô từ phía sau. Cái ôm đột ngột khiến cô hơi chút giật mình, cũng may mà cô không la lên.

- Để mai hẵng dọn, dành thời gian cho anh đi. – Anh vùi đầu vào cổ cô, nũng nịu như trẻ lên ba.

- Em xong rồi.

Cô xoay người, cầm tay dắt anh đến giường, ấn anh ngồi xuống. Tiếp đó, cô lấy chai dầu rồi ngồi cạnh anh và nâng bàn tay anh lên, cẩn thận xoa bóp nhẹ nhàng từng ngón. Cô biết anh đang rất mỏi.

- Sao vậy? Hôm nay em thật lạ. – Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cúi gầm của cô, hỏi nhỏ.

- Có gì lạ đâu, em lo anh cầm viết nhiều, mỏi khớp tay nên giúp anh xoa bóp.

- Thi San à, anh xin lỗi vì đã không nói cho em biết, khiến em phải suy nghĩ nhiều.

Câu nói của anh khiến toàn thân Thi San gần như bất động. Điều anh đang nói phải chăng là muốn ám chỉ việc cô đến phòng trà? Lẽ nào Châu Ly đã cho anh biết?

Trong lúc cô đang ngổn ngang với những câu hỏi thì Thắng Vũ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô và đặt chiếc dây buộc tóc mà anh mua cho cô vào.

Lúc này, cô mới nhớ ra mình đã để quên nó trên bàn, thế mà, cứ ngỡ đã đánh rơi nó lúc nấp sau những chiếc ô tô.

- Anh nhặt được nên chị Châu Ly đành phải nói sự thật. Em đừng trách chị ấy.

- Em xin lỗi anh. Lẽ ra em không nên theo dõi anh. – Thi San đưa đôi mắt ngấn nước nhìn lên, nghẹn ngào cất tiếng.

- Lại khóc rồi, anh có trách gì em đâu. Anh vui còn không hết ấy chứ? Đó là dấu hiệu cho thấy em biết ghen.

Lời vừa dứt, Thắng Vũ liền đứng lên, chậm rãi tiến đến bàn và lục lọi trong cặp táp, lấy ra chiếc nhẫn kim cương đắt tiền rồi quay trở lại, đeo vào tay Thi San.

Vì cô đã chấp nhận lời cầu hôn của anh nên anh không cần lặp lại thêm lần nữa. Anh muốn dùng chiếc nhẫn này trói buộc đời cô vào đời anh.

Người ta vẫn thường nói rằng vợ chồng là phải đồng cam cộng khổ nhưng anh tuyệt đối sẽ không để cô phải khổ sở, bươn chải vì mình.

- Thắng Vũ, yêu em khổ như vậy, anh có hối hận không?

Cô gập ngón tay, khiến chiếc nhẫn chỉ qua được hai đốt tay thì dừng lại.

Thắng Vũ hơi nhíu mày vì hành động này của người yêu. So với bây giờ thì khoảng thời gian anh như con mèo đi vờn con chuột chạy trốn là cô có đáng gì.

Nỗi khổ khi tình yêu không nhận được hồi đáp mới là nỗi khổ lớn nhất đối với người luôn đặt tình cảm lên hàng đầu như anh.