Chương 154 - Tình Ca

- Mình ngồi đây đi. – Châu Ly ấn Thi San ngồi xuống cạnh chiếc bàn kê trong góc.

- Dạ.

Đang định hỏi xem Thắng Vũ ngồi ở đâu thì ánh mắt Thi San đã kịp nhận ra người cô yêu chính là chàng nghệ sĩ đang say sưa bên cây dương cầm.

Cô rất ngạc nhiên vì trước giờ anh không hề nhận lời mời biểu diễn của bất cứ ai. Hơn nữa, hôm nay anh vừa xuống sân bay, sao anh không nghỉ ngơi kia chứ. Chẳng lẽ nữ khách hàng này muốn anh làm như vậy?

- Giới thiệu với em. Chị là Châu Ly, lúc trước chị là trợ lý của mẹ Thắng Vũ và giờ thì chị vẫn đang hỗ trợ cậu ấy. – Châu Ly hướng ánh mắt về sân khấu và nói bằng một giọng rất buồn.

- Vậy mà anh ấy nói với em là anh ấy phải dùng cơm cùng đối tác, em cứ tưởng chị là đối tác. – Thi San lí nhí cất lời.

- Chắc cậu ấy không muốn em biết thôi. Thi San à, vì hôm nay em đã nhìn thấy nên chị cũng không giấu em nữa, cũng là để em hiểu hơn về Thắng Vũ và đừng nghi ngờ lung tung.

Sau tiếng thở dài mỏi mệt, Châu Ly từ từ nói rõ tất cả với Thi San. Cô cho biết Triệu Kiến Đức đã yêu cầu Thắng Vũ trả lại toàn bộ số tiền mà ông góp vốn vào Thắng Minh và việc này khiến lỗ hổng tài chính của công ty càng thêm rộng ra.

Tuy Thắng Vũ đã thành công trong việc lấy lòng Phan Tiến Lực và được ông nâng đỡ trong các mối quan hệ nhưng vấn đề tiền bạc thì buộc lòng công ty phải tự xoay sở.

- Thời hạn thanh toán cho Triệu Kiến Đức là sáu tháng. Thắng Vũ buộc phải thu hẹp và cơ cấu lại các hoạt động kinh doanh rồi chạy show liên tục để có tiền bù vào vòng quay vốn của công ty.

- Vậy là tuần vừa rồi, anh ấy đã sang nước ngoài để biểu diễn đúng không ạ? – Thi San nhỏ giọng hỏi.

- Đúng vậy. Thi San à, bây giờ em là người thân duy nhất và là động lực duy nhất của cậu ấy. Hãy cố gắng ở bên cậu ấy trong giai đoạn khó khăn này nhé. – Châu Ly nắm lấy tay Thi San, khẽ nói.

Theo cái gật đầu là giọt nước mắt chảy dài trên đôi má của cô gái trẻ. Cô thậm chí chẳng dám nhìn lên sân khấu nữa.

Anh đã bỏ lại tất cả những gánh nặng, những lo toan, những bão giông đeo bám anh ngoài cánh cửa để mang đến cảm giác yên bình cho cô sau mỗi lần về nhà. Anh chấp nhận đương đầu cùng khó khăn để bảo vệ tấm chân tình dành riêng cô.

Cô đã tin khi nghe anh nói rằng anh ổn và việc của công ty vẫn suôn sẻ. Cô chỉ nghĩ việc anh thức trắng đêm bên chồng hồ sơ cũng là lẽ thường tình của những người điều hành một công ty lớn.

Anh mất ngủ, mệt mỏi và bận rộn nhưng chưa bao giờ để cô phải cô đơn, quỹ thời gian rảnh hạn hẹp đều dành hết cho cô. Cô cảm thấy vô cùng hối hận vì ban nãy trong lòng đã dấy lên chút nghi ngờ anh.

- Cũng may, Thắng Vũ đã khẳng định vị thế của cậu ấy trong lĩnh vực này nên số tiền thu được sau mỗi đêm diễn là một con số không nhỏ. Nếu cố trong nửa năm thì tài chính công ty sẽ dần ổn định. Chị chỉ lo cho sức khỏe của cậu ấy thôi. – Châu Ly lại thở dài.

Gạt đi dòng nước mắt, Thi San ngước lên nhìn bóng dáng gầy hao của người đàn ông trên sân khấu. Anh vốn chỉ xem piano là niềm đam mê thanh cao bất tận nhưng giờ đây, anh phải sử dụng tài năng này để kiếm tiền.

Trước đây, những lúc anh ngồi bên cây đàn là những lúc cảm xúc hoặc buồn hoặc vui trong anh dâng trào, còn bây giờ có chăng chỉ còn toàn những lo toan bộn bề trong suy nghĩ.

Không còn là những giây phút giải tỏa áp lực trên căn phòng tầng ba lộng gió với những bức rèm trắng thơ mộng, chàng nghệ sĩ của cô lúc này đang gồng mình trên phím đàn như một nghĩa vụ. Tuy không thể nhìn rõ nhưng cô có thể cảm thấy những giọt mồ hôi thẫm đẫm gương mặt và tay của anh rồi dần dà rơi xuống cung đàn.

- Chị Châu Ly, em xin phép về trước đây ạ. – Thi San vội vàng đứng lên và nói.

- Đợi lát nữa chị đưa cả hai người về luôn.

- Không đâu ạ, em sẽ tự về. Chị à, chị giữ kín chuyện này giúp em nhé. Chị đừng nói với Thắng Vũ là em theo dõi anh ấy. – Thi San tha thiết đề nghị.

- Được.

Thi San cúi đầu chào Châu Ly rồi nhanh chóng rời khỏi phòng trà, đón taxi về nhà. Lướt qua những hàng quán, những con đường nhộn nhịp bước chân người cùng ánh đèn nhiều màu rực rỡ nhưng nỗi buồn trong cô chẳng thể nào nguôi ngoai.

Có lẽ cô đã sai khi nói lời yêu anh? Lẽ ra, cô nên lẳng lặng rời đi, biến mất khỏi đời anh như cô chưa từng đến. Lẽ ra, cô không nên vì lòng hận thù và muốn trả đũa kẻ làm tổn thương mẹ mình mà lôi anh vào làm át chủ bài cho kế hoạch này.

Cho dẫu anh không đồng ý hứa hôn cùng Nhã Tiên nhưng ít ra khi không có mặt cô, cha con Triệu Kiến Đức cũng sẽ không đến mức dứt tình và cắt đứt mọi liên quan với anh.

Khi ánh điện trong phòng khách bật sáng, Thi San liền tiến đến trước di ảnh của ba mẹ Thắng Vũ và nói lời xin lỗi.

Đứa con trai quý giá mà họ nâng như trứng, hứng như hoa lại phải chịu khổ cực chỉ vì yêu cô, một cô gái quê mùa không có gì nổi trội.

Sự việc đã đi đến nước này, cô không biết có kịp quay đầu để thay đổi tình hình hay chăng nữa.

- Cô ơi, cháu xin lỗi. Cô phù hộ cho Thắng Vũ và công ty Thắng Minh nhé.