Chương 153 - Tình Ca

Sau một tuần miệt mài biểu diễn bên nước bạn, Thắng Vũ đã thu về một khoản tiền khá lớn nhưng theo đó, sức khỏe của anh cũng hao hụt rất nhiều.

Vì không muốn Thi San thấy vẻ mệt mỏi của mình nên sau khi xuống máy bay, anh đến một phòng khám tư nhân để truyền nước biển và thuốc bổ.

- Em nghe đây chị Châu Ly. – Thắng Vũ vội bắt máy khi thấy tên Châu Ly hiện trên màn hình điện thoại.

- Chuyện là.. Thắng Vũ à, bên phòng trà Galina mới gọi điện cho tôi, ông chủ muốn mời cậu tới biểu diễn vì hôm nay có một số chính khách sẽ ghé qua, giá cát xê trả cao gấp hai lần. Cậu có muốn nhận lời không?

- Là mấy giờ vậy ạ?

- Khoảng mười giờ đêm, họ sẽ đến sau khi ăn uống nên hơi trễ.

- Được, chị nói với ông ấy là em đồng ý.

Kết thúc cuộc gọi, Thắng Vũ lại nằm xuống, đưa mắt nhìn những giọt nước trong suốt đang từ từ chảy vào cơ thể mình.

Nữ y tá nhìn anh, khẽ cười và bảo anh cứ yên tâm ngủ một giấc, khi nào truyền xong thì cô ấy sẽ gọi anh dậy.

Đúng tám giờ tối, Châu Ly lái xe đến đón Thắng Vũ đi dùng bữa. Thực ra, cô đã định ém nhẹm chuyện chủ phòng trà mời anh biểu diễn vì biết anh vừa xuống máy bay và rất mệt nhưng vì ông ta cứ năn nỉ mãi, bảo cô cứ hỏi ý anh xem sao, còn đòi cô phải đưa số điện thoại của anh để ông ta mời trực tiếp thành thử cô đành nói cho anh nghe.

- Cậu muốn ăn gì?

- Cơm sườn đi ạ. Cả tuần nay em không có hột cơm nào trong bụng cả. – Anh cười đáp.

Châu Ly gật đầu, nhanh chóng cho xe rẽ vào một con hẻm nhỏ. Quán cơm đêm ở đây là một địa điểm ẩm thực khá nổi tiếng dù rằng không gian có hơi chật chội.

Những người sành ăn đều tìm đến mỗi khi họ thèm cơm sườn. Hương vị của món sườn nướng chính là thứ khiến thực khách nhớ mãi không quên.

Cả hai cắm cúi ăn mà không hay biết rằng cách đó không xa, Thi San đang dán mắt lên họ.

Cô vô cùng ngạc nhiên vì lúc chiều Thắng Vũ bảo anh có cuộc hẹn dùng cơm với đối tác quan trọng nhưng cuối cùng cô lại thấy anh ở đây.

Tuy quán cơm này rất ngon nhưng nó vốn không phải là nơi để các chủ doanh nghiệp hẹn nhau ăn uống, bàn công việc. Hơn nữa, cô thấy anh và người phụ nữ kia cứ cắm cúi ăn, chẳng ai nói với ai câu nào.

Hôm nay, cô đến nhà Ngọc Vy chơi từ trưa. Tới chiều định về nấu cơm thì anh bảo anh ăn bên ngoài và sẽ về hơi khuya thành thử cô nán lại cùng cô bạn thêm mấy tiếng đồng hồ nữa.

Vì nghe Ngọc Vy khen quán này bán giá bình dân mà ngon, sạch sẽ nên cô mới bắt taxi đi mua để cả hai ăn tối.

Đoán chừng phải mất mười phút nữa Thắng Vũ mới ăn xong nên Thi San nhanh chóng xách hai hộp cơm quay về phòng trọ đưa cho Ngọc Vy rồi lấy cớ rằng anh về nhà đột xuất, đang đợi mở cổng để tạm biệt cô bạn và quay lại.

Khoảnh khắc chiếc xe do Châu Ly cầm lái chuyển bánh thì chiếc taxi chở Thi San cũng lập tức bám theo.

Tuy tin tưởng Thắng Vũ nhưng bắt gặp tình huống này, đột nhiên cô cảm thấy lo lắng và muốn biết anh cùng người phụ nữ kia sẽ đi đâu nữa.

- Phòng trà ư? – Thi San tự hỏi chính mình khi thấy họ dừng xe trước phòng trà Galina.

Sau khi thanh toán tiền taxi, cô vội xõa tóc, tiến đến dãy xe hơi đang đậu dọc lề đường và nấp vào đó, quan sát.

Trong thâm tâm vẫn tự trấn an bản thân rằng cả hai người họ chắc chỉ là đi thưởng thức chút âm nhạc sau bữa ăn thôi nhưng những câu hỏi cứ liên tục xuất hiện trong đầu cô.

Nhác thấy người phụ nữ đi cùng anh trở ra và gọi điện cho ai đó, Thi San liền mon men đến gần. Cô muốn theo chân người phụ nữ này để vào trong xem sao vì phòng trà rất rộng, đèn thì mờ ảo và khách cũng đông nên sẽ rất khó xác định vị trí mà người yêu cô đang ngồi.

Giây phút bước chân phía trước chững lại, Thi San cũng lập tức đứng yên, giả vờ ngó nghiêng lung tung. Cô tự tin vào khả năng diễn xuất của mình sau hai lần làm diễn viên bất đắc dĩ trong MV đầu tay của Thanh Phong và Thắng Vũ.

- Chào em, em là bạn gái của Thắng Vũ đúng không?

Tiếng nói đột ngột cất lên khiến Thi San giật mình nhìn lại. Mắt cô mở to và môi cô mấp máy chẳng nói nên lời vì không thể ngờ rằng người phụ nữ này biết mình.

- Sao.. sao chị biết ạ? – Cô lí nhí hỏi.

- Chị thấy em trong bức ảnh đặt trên bàn làm việc của Thắng Vũ, em mang váy màu thiên thanh. – Châu Ly cười đáp.

- Vâng ạ, đúng là em. Thực ra.. thực ra ban nãy em đi mua cơm thì thấy anh ấy và chị nên em đi theo. Tại.. tại em nhớ anh ấy mà chờ tới khuya thì lâu quá.

Chẳng biết giải thích thế nào cho hành động rình rập, theo dõi của mình nên Thi San đành bịa chuyện để Châu Ly đừng thắc mắc.

Thế nhưng, một người phụ nữ từng trải như Châu Ly sao có thể không nhận ra tâm tư của cô gái đối diện chứ.

- Em muốn vào bên trong không? – Châu Ly dịu giọng hỏi.

- Dạ có ạ. – Thi San khe khẽ gật đầu.

- Ừ. Đi nào.

Châu Ly nắm tay Thi San, dẫn cô vào bên trong. Cô gái quê không dám nhìn ngó lung tung mà chỉ cắm cúi bước theo người phía trước và lắng nghe tiếng dương cầm du dương từ người nghệ sĩ đang trình diễn trên sân khấu.