Chương 152 - Tình Ca

Bữa ăn kết thúc cũng là lúc Blake phải đến trung tâm dạy trang điểm để tiếp tục công việc của mình. Ngọc Vy biết anh đã rất cố gắng để bớt xén thời gian đến chăm sóc, trò chuyện cùng cô vì số lượng học viên tăng lên rất nhiều.

Từ sau khi tivi phát quảng cáo giới thiệu nơi đó được điều hành bởi chuyên gia trang điểm nổi tiếng thế giới và anh ta còn luân phiên đứng lớp đào tạo cùng các chuyên gia trang điểm khác thì trung tâm tấp nập hẳn.

Ngổn ngang trong những suy nghĩ nên Ngọc Vy chẳng thể nào ngủ được. Cô trằn trọc hồi lâu rồi lấy điện thoại gọi cho Thi San.

- San đang làm gì đó?

- À. San đang xem lại hình của mẹ thôi. Hôm nay, anh Blake vẫn đến chứ?

- Ừ. Vẫn như mọi ngày. San nè, có lẽ hết tuần sau, Vy sẽ theo anh ấy ra nước ngoài để các bác sĩ kiểm tra trước khi tiến hành phẫu thuật.

Chẳng hiểu sao khi nghe cô bạn nói ra những lời này, Thi San lại bất giác nhớ đến Thanh Phong. Lựa chọn này của Ngọc Vy phải chăng chính là sự buông bỏ mối tình đơn phương kia.

Cô thấy thật tiếc nuối khi bạn cô thậm chí chẳng có cơ hội thổ lộ cùng anh và anh chẳng có cơ hội biết được người đã hy sinh bản thân, bất chấp tính mạng lao vào đám cháy với anh là ai.

Thời gian sẽ là liều thuốc chữa lành vết thương nhưng chẳng ai chắc chắn nó sẽ mang đến một kết quả mỹ mãn cho sự chờ đợi thầm lặng của Ngọc Vy cả. Thế nên, có lẽ lựa chọn này của cô ấy là đúng.

- Ừ, vậy thì tốt quá. Ngày mai San đến chơi với Vy nha. Anh Thắng Vũ cũng ra nước ngoài công tác rồi, chắc cả tuần mới về. – Thi San vừa nói vừa thu dọn những kỷ vật của mẹ mình cất lại vào chiếc hộp.

- Đêm nay có ngủ được không hay nhớ người ta rồi thao thức? – Ngọc Vy bật cười, lên tiếng trêu chọc.

- Đương nhiên là ngủ được rồi, không ai tranh giường với San cả, tha hồ lăn.

Tuy mạnh miệng nói vậy nhưng Thi San đang rất nhớ Thắng Vũ. Dẫu biết giờ này anh đang trên máy bay nhưng thi thoảng cô cứ có cảm giác như anh đang đứng ngoài cổng và sắp sửa nhấn chuông.

Cuộc gọi kết thúc thì cũng đã tám giờ tối. Thi San vội tắt điện rồi đi sang phòng bên cạnh, trèo lên giường và trùm chăn, nhắm mắt. Mùi hương vương vấn của anh vẫn còn thoảng trong gối chăn càng làm cô nhớ nhung da diết.

Nếu nỗi nhớ của Thi San đan xen giữa chờ mong và hạnh phúc thì nỗi nhớ của Ngọc Vy lại là tuyệt vọng, đau buồn. Trên căn gác tối, Ngọc Vy vẫn đưa mắt nhìn lên trời cao, cố gắng tìm kiếm một ngôi sao lạc.

Cô rất nhớ Thanh Phong, rất muốn đến thăm anh và thậm chí đôi lúc cô còn nghĩ rằng sẽ nói sự thật để đánh động trái tim anh, để anh mang ơn cô và chấp nhận cưu mang cô suốt đời.

Thế nhưng, đó chỉ là suy nghĩ, mãi mãi chẳng được thực hiện vì cô chẳng còn chút dũng khí nào với gương mặt này nữa. Ngày tháo băng, khi nhìn thấy mình trong gương, cô còn sợ hãi nữa là anh.

- Thanh Phong, cầu mong anh sớm bình phục và hạnh phúc. Có lẽ em nên quên anh thôi.

Giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô. Cô nhủ lòng đây là lần cuối cô khóc cho mối tình lặng câm này. Cô không biết được ngay lúc này, người đàn ông cô yêu cũng đang nghĩ về cô và lo lắng cho cô.

- Thế nào, Ngọc Vy vẫn ổn chứ? – Mẹ Thanh Phong lên tiếng hỏi ngay khi con trai bà vừa kết thúc cuộc gọi với Blake.

- Vâng ạ, Blake nói cô ấy vẫn đến trung tâm học bình thường. – Anh gật đầu, khẽ đáp.

- Vậy là tốt rồi. Mẹ cứ nghĩ nó gặp sự cố gì nên chẳng có tâm trạng quan tâm đến ai. Lúc nghe Thanh Trà nói đã báo tin với Ngọc Vy thì mẹ còn tưởng con bé sẽ đến thăm con.

Nhìn nét buồn rầu vương trên gương mặt người phụ nữ, Thanh Phong biết rõ mẹ anh đang thất vọng rất nhiều.

Anh không tin Ngọc Vy là người như thế, anh muốn đến gặp cô một lần sau khi hồi phục để xem thái độ của cô ra làm sao, có bất mãn điều gì về gia đình của anh không?

- À, mẹ à, mẹ đã hỏi được thông tin gì về cô gái đã chạy vào trong đám cháy tìm con chưa? – Thanh Phong đón lấy ly nước từ tay mẹ mình và hỏi.

- Vẫn chưa. Sau vụ cháy thì một số nhân viên mang theo thương tật bỏ về quê, một số sang chỗ khác làm, một số mất khi đang điều trị. Mẹ cũng không biết cô ấy còn sống hay đã mất, nghe đâu có tận mấy thi thể không có thân nhân đến nhận nên được hỏa táng rồi.

Bàn tay Thanh Phong siết chặt lấy chiếc ly. Anh không biết cô gái đó là ai, quen biết anh từ lúc nào mà chẳng màng tính mạng chạy vào trong lúc mọi người đều chạy ra.

Cách đây mấy hôm, người chị trong đoàn tham quan có đến thăm và nói cho anh biết rằng có một cô nhân viên đã đi tìm anh sau khi biết anh còn mắc kẹt trong tòa nhà.

Tuy cả hai người đều được cứu hộ đưa ra cùng lúc nhưng tình thế lúc đó vô cùng hỗn loạn thành thử mọi người cũng chẳng biết cô ấy được đưa đến bệnh viện nào.

Mấy hôm nay, anh vẫn luôn cầu nguyện cho ân nhân của mình được bình an và luôn nuôi nấng niềm tin rằng cô ấy vẫn còn sống để anh có cơ hội nói lời cảm ơn cùng hậu tạ.

Giữa biển người bao la, kiếm được một người bất chấp tính mạng vì mình chẳng dễ dàng gì, hơn nữa, còn là một người dưng.

Từ ngày bị Thi San cự tuyệt, anh gần như muốn buông thả bản thân nhưng khi biết có một người lao vào biển lửa cứu anh thì anh đã hối hận và nhận thấy giá trị của mình.