Chương 150 - Tình Ca

- Đây từng là nhà em. Họ sửa lại rồi nên nhìn hơi khác. – Cô dừng chân trước một căn nhà tranh và nói.

Cả hai đứng ngắm ngôi nhà hồi lâu, đến khi thấy có bóng người đang bước ra thì Thi San vội kéo tay anh, gấp gáp rời khỏi và đến quán nhỏ đầu làng dùng bữa trưa.

Vẫn như khi ở thành phố, anh gắp phân nửa phần thức ăn của mình sang dĩa cơm của cô.

Đối với anh và cô là chuyện bình thường nhưng những người xung quanh lại cười khúc khích vì họ luôn cho rằng đàn ông thường sẽ ăn nhiều hơn phụ nữ.

Chiều đến, chiếc xe sang trọng tiếp tục lăn bánh trở về thành phố. Thấy người yêu cứ thi thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau, Thắng Vũ biết cô đang lưu luyến cố hương.

- Sau này, anh sẽ thường xuyên đưa em về thăm mộ mẹ.

- Cám ơn anh, Thắng Vũ.

Đôi mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc, hòa vào ánh hoàng hôn tím biếc. Cô thầm cảm ơn cuộc đời đã ban tặng anh cho cô, có lẽ mãi về sau sẽ chẳng còn điều gì khiến cô hối tiếc vì hiện tại cô đã nhận được quá nhiều.

Cô sẽ quên đi người cha tệ bạc ấy và cô tự hứa sẽ không bao giờ phụ bạc người đàn ông bên cạnh dù trong huyết quản đang chảy phân nửa dòng máu của ông ta.

Qua hết mấy ngày cũng là lúc Thắng Vũ phải lên đường sang nước bạn. Thi San nghĩ anh đi công tác chứ không biết rằng anh đi biểu diễn để có tiền gồng gánh các chi phí của công ty.

Tuy cô năn nỉ để mình tiễn anh ra phi trường nhưng anh nhất quyết không cho với lý do rằng thấy cô đứng bơ vơ giữa chốn đông người thì anh sẽ không kiềm được mà quay lại mất.

- Anh nói cứ như em là yêu tinh mê hoặc vua, hại đất nước vậy. Em chỉ nhìn anh thôi chứ có làm gì đâu? – Cô phụng phịu dỗi hờn.

- Ngoan nào, anh sẽ cố gắng về nhanh nhất có thể.

Thắng Vũ hôn lên trán Thi San rồi kéo va li ra cổng. Chưa rời khỏi nhà mà anh đã nhớ cô rồi. Hôm nay, anh không lái xe mà đi ta xi để tranh thủ chợp mắt vì cảm thấy hơi buồn ngủ.

- Đi đường nhỏ cho nhanh anh nha, giờ này tan tầm, tôi sợ đi đường lớn sẽ kẹt xe. – Bác tài xế hỏi ý kiến anh vì sợ anh bảo ông cố tình chạy vòng vèo để lấy thêm tiền.

- Được. Chú tắt nhạc giúp cháu nhé.

Thắng Vũ ngả lưng ra ghế, nhắm mắt để quên đi cơn đau đầu đang hành hạ mình. Dạo này, vì công việc nên anh phải dùng thuốc giảm đau liên tục để có thể giải quyết và xử lý mọi chuyện chứ không dám nằm ngủ rồi để thần kinh tự thư giãn, giảm đau như lúc trước.

Anh tự nhủ sẽ cố gắng một thời gian nữa, khi vòng quay vốn của Thắng Minh tạm ổn, anh sẽ để bản thân được nghỉ ngơi. Anh muốn mình phải thật khỏe mạnh để còn chăm sóc cho Thi San và làm chỗ dựa vững chắc cho cô cùng những đứa trẻ của hai người.

Trong lúc tài xế dừng lại đổ xăng, Thắng Vũ bỗng nhìn thấy hai mẹ con Mina và Thanh Trà đang dắt tay nhau đi bộ trên vỉa hè. Anh tính gọi nhưng rồi lại thôi.

Thanh Trà dừng trước căn chung cư hồi lâu, sau đó hít một hơi thật sâu và bế Mina vào. Cô đi thang máy lên đến căn hộ của Tấn Vinh rồi gõ cửa.

Vì bà Ngọc Hoa nói hôm nay hắn đi tỉnh phỏng vấn một doanh nhân mới nổi đến tối mới về nên sau khi từ bệnh viện ra, cô liền tranh thủ mua thức ăn đến nấu cơm ăn cùng bà.

- Hai mẹ con đến rồi đấy à, mau vào đi. – Bà Ngọc Hoa cười rạng rỡ, mau mắn mời hai vị khách vào.

Chuyện quá khứ của Thanh Trà, bà đã nghe cô kể và rất thương cho hoàn cảnh của cô cùng đứa bé.

Khi biết cô có tình cảm với Tấn Vinh, bà cũng muốn vun vén cho cả hai nhưng chẳng hiểu sao mà con bà lại tỏ thái độ ghét cô ra mặt, khác hoàn toàn với lần đầu tiên nó đưa cô về đây.

Cả hai người phụ nữ đang lúi húi nhặt rau, làm cá thì bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa.

Vì Tấn Vinh đã bảo tối mới về nên bà Ngọc Hoa cho rằng người bên ngoài là hàng xóm có việc cần giúp và giục Thanh Trà mở cửa giùm mình.

Khoảnh khắc cánh cửa mở toang, cả cô và bà Ngọc Hoa gần như chết lặng khi thấy gương mặt Tấn Vinh. Hắn cũng có biểu cảm không khác họ là mấy.

Hắn cứ ngỡ sau lần cảnh cáo ở bệnh viện thì cô đã thôi không đến rồi nhưng không ngờ cô vẫn đến và mẹ hắn thì cứ đón tiếp cô và nói dối hắn.

- Cô lại làm gì trong nhà tôi vậy? Cô không hiểu lời tôi nói sao? – Hắn gằn giọng, chất vấn.

- Con à, ai lại giở cái giọng đó ra nói chuyện với khách chứ? Nó đến thăm mẹ đấy. Nó đến thăm mẹ thì liên quan gì đến con? – Bà Ngọc Hoa vội chạy đến và nói.

- Mẹ là mẹ con mà không liên quan sao? Mẹ à..

- Anh đừng la bác nữa, em sẽ đi ngay.

Cô run run cắt ngang lời hắn rồi bế Mina, bước ra ngoài. Mina ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì nhưng vẫn ngoái đầu, bi bô chào tạm biệt hai người bọn họ.

Nhìn thấy hai mẹ con lầm lũi ra về, bà Ngọc Hoa đau lòng vô cùng, lẽ nào con bà chê bai người phụ nữ đó chỉ vì cô ấy đã có con với người đàn ông khác ư?

Không bàn tới gia thế và tài sản nhà Thanh Trà nhưng tính cách của cô thật sự khiến bà rất thích.

Là một tiểu thư nhà giàu nhưng chẳng có việc gì là cô không biết làm, nấu nướng giỏi, dọn dẹp giỏi và ngay cả cách dạy dỗ con cái cũng giỏi nốt. Theo quan điểm của bà thì cưới vợ chỉ cần có ba điểm này là quý lắm rồi.