Chương 149 - Tình Ca
- Thi San, em là ánh sao may mắn của gia đình anh. Nếu không có em, mẹ anh sẽ chẳng bao giờ được một lần thực hiện ước mơ chăm chút cho một cô con gái. Nếu không có em, khi mẹ mất đi, anh sẽ rất cô đơn. Bệnh của mẹ anh đã ủ lâu lắm rồi, không phải mới đây.
Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra và lau khô gương mặt ướt đẫm. Cô gái anh yêu cũng thật là lạ, lúc thì phồng má trợn mắt vô cùng hung dữ, khi lại mau nước mắt, yếu đuối thế này. Sống bên cô, anh trải qua khá nhiều cung bậc cảm xúc.
Thi San chẳng còn ai là người thân trong làng nên qua mấy tháng hè vừa mưa vừa nắng, phần mộ của mẹ và bà cô cũng phủ cỏ xanh rì.
Thắng Vũ chẳng chút ngại ngần, cởi áo khoác đưa cô cầm giúp rồi cúi xuống, dùng tay không nhổ cỏ.
Người đã khuất bóng nên anh cũng chỉ có thể dùng những hành động này để tỏ lòng biết ơn đến những người đã sinh thành, dưỡng dục nên vợ tương lai của mình.
- Nào, bây giờ đưa anh đi tham quan quê hương của em nhé. – Anh dùng nắm cỏ lau tay rồi đón lấy chiếc áo từ cô và nói.
- Dạ.
Thắng Vũ nắm tay Thi San, dìu cô băng qua những đám cỏ rậm rạp. Anh vẫn để xe ở đầu làng, cùng cô đi bộ dọc theo con đường đất đỏ.
Anh đã được nghe tiếng tre ru kẽo kẹt trong gió và bước trên những lối mòn từng in dấu chân nhỏ bé của cô.
- Hồi nhỏ em toàn đi chân đất, mùa mưa thì trơn lùi, toàn phải cấu chặt móng chân xuống cho khỏi té, trời nắng thì nóng lắm nhưng đến chiều lại mát. – Cô bồi hồi kể cho anh nghe.
- Ước gì thời thơ ấu của em có mặt anh nhỉ? Nghe em kể mà thấy thích quá. – Anh véo nhẹ má cô, cưng nựng.
Cô chỉ còn biết lắc đầu cười trừ, bấy giờ kể ra thì anh cảm thấy thích nhưng anh có biết đó là nỗi ám ảnh của cô không?
Có những hôm, cô giẫm phải gai, mảnh thủy tinh vỡ, máu chảy ra, đau đớn vô cùng. Đôi dép mẹ mua, cô chỉ dám mang đi học thôi vì sợ nó đứt lại không có dép để đến trường.
- Hôm nay không có nắng, chắc đường mát lắm nhỉ? Anh cởi giày đi chân không thử nhé. – Thắng Vũ cao hứng lên tiếng.
- Đừng, lỡ anh giẫm phải cái gì thì đứt chân đó. – Cô vội can ngăn.
Vẻ mặt lo lắng sợ hãi của Thi San đã cho Thắng Vũ biết những gì cô phải trải qua. Bàn tay anh càng siết chặt lấy tay cô hơn.
Vốn dĩ anh định trong chuyến lưu diễn sắp tới sẽ mua nhẫn kim cương cầu hôn cô nhưng có vẻ anh không thể đợi được khi cảm xúc lúc này đang dâng trào.
Nhác thấy cọng hoa cỏ đang phấp phới bay trong gió, anh liền vươn tay ngắt lấy, đan thành một chiếc nhẫn bé xinh.
Thi San tròn mắt nhìn những ngón tay điêu luyện của anh, cứ như anh đã làm rất nhiều nhẫn cỏ nên trông anh vô cùng thành thục.
- Thi San à, em đồng ý lấy anh nhé, trở thành vợ anh và làm mẹ của các con anh. – Anh đưa chiếc nhẫn cỏ lên, dịu dàng ngỏ lời.
Thi San xúc động đưa tay bưng lấy mặt để ngăn dòng lệ hạnh phúc đang chực trào tuôn. Qua hồi lâu, cô mới khe khẽ gật đầu, đưa tay cho anh đeo chiếc nhẫn vào.
Lần đầu tiên, có một người đàn ông đan nhẫn cỏ cho cô, trước đây, chỉ có cô tự đan cho mình.
- Chưa có sự chuẩn bị mà đã cầu hôn em, khiến em chịu thiệt thòi rồi. Trong khung cảnh này, anh kiềm lòng không được. – Anh nâng tay cô lên, hôn nhẹ.
- Em chỉ cần trái tim của anh thôi. Sẽ không có chiếc nhẫn nào quý hơn chiếc nhẫn cỏ này.
Trong niềm hạnh phúc lứa đôi, Thi San tựa vào Thắng Vũ, ôm anh thật chặt, hít hà mùi hương quen thuộc trên cơ thể anh. Xung quanh họ, những bông cỏ cũng như đang vui mừng, dập dìu nhảy múa trong gió đông.
Đôi tình nhân tiếp tục đan tay nhau và rảo bước quanh ngôi làng. Thi San chỉ cho anh thấy ngôi trường tiểu học mà cô từng học, ruộng lúa mà cô vẫn thường đi mót sau mỗi mùa gặt và cả gốc cây cô trú mưa mỗi khi mưa đến bất chợt.
- Em chỉ học tiểu học ở làng, còn cấp hai, cấp ba thì phải đi xa hơn. Cứ đi bộ sớm rồi gặp xe thì quá giang.
Khi tiến vào khu xóm cũ, thấy mấy đứa bé đang chơi nhảy dây và đá thun, cô bồi hồi nhớ lại tuổi thơ của mình.
Nhóm bạn chơi chung chỉ có mấy đứa cùng chung hoàn cảnh nhưng khi lên cấp ba thì mỗi đứa một phương.
Có đứa gia đình ly tán rồi theo cha hoặc mẹ rời đi. Có đứa được mấy gia đình khá giả ở tỉnh khác về nhận làm con nuôi nhưng thực ra chẳng khác nào là họ thuê người làm khỏi trả lương, chỉ cho ăn cơm và mua vài bộ áo quần cho mặc.
- Anh biết mấy trò chơi này không? – Cô quay sang Thắng Vũ, hỏi khẽ.
- Anh chưa từng chơi. – Anh lắc đầu.
- Hồi đó em hay chơi lắm, tụi em cũng hay lấy thun và đeo vô cổ tay. Đứa nào đeo nhiều thì giống như là đứa đó giàu nhất nhóm vậy đó. Rồi lâu lâu có được sợi thun mới màu xanh màu đỏ là giống như.. giống như..
- Giống như có kim cương đúng không? – Anh chen vào, cắt ngang lời cô.
- Đúng rồi, anh có hiểu cảm giác ấy không? – Cô nhảy cẫng lên, gật đầu lia lịa.
- Anh hiểu, chắc bọn em nghĩ rằng dây thun là vòng ximen đúng không?
Cô thật thà gật đầu xác nhận. Lúc nhỏ, cô đã mơ ước được đeo bảy chiếc vòng vàng, đơn giản vì cô thấy nó đẹp.
Thế nhưng, càng lớn thì sở thích cũng thay đổi theo năm tháng, cô mơ được chạm vào cây đàn piano với một bàn tay trần, không vòng vàng, lắc bạc.