Chương 148 - Tình Ca

- Vâng. Chắc chắn bà và mẹ em sẽ rất tự hào vì có người con rể và cháu rể tài năng, đẹp trai, tốt bụng và giàu có như anh. – Cô rúc đầu vào ngực anh, thủ thỉ.

- Sao em lại khen bạn trai mình trước mặt anh ta vậy chứ?

Vòng tay anh càng siết chặt lấy cô hơn. Chính anh cũng không ngờ có ngày anh lại yêu thương một cô gái khác họ nhiều hơn sinh mạng của mình.

Anh muốn đặt chân đến mảnh đất mà cô đã sinh sống và gặp người đã sinh thành, nuôi nấng cô nên người.

Anh muốn đi trên những con đường mà tuổi thơ cô đã từng đi, anh muốn nghe tiếng lũy tre lao xao hát theo cô mỗi lần đến trường, anh muốn nghe cô kể về thời thơ ấu cơ cực đó để yêu thương cô nhiều hơn.

Tất cả những gì liên quan đến cô thì anh đều muốn biết hết, cho dù là những chuyện vụn vặt nhất.

Đêm trôi nhanh và khi bình minh đến thì đôi tình nhân cũng rời khỏi căn biệt thự, thẳng đến nghĩa trang thành phố.

Chiều nào tan làm anh cũng ghé qua đây thắp hương cho mẹ mình và hôm nay, anh muốn đưa cô con dâu thảo đến ra mắt bà dù rằng quá muộn màng.

Buổi sớm trong khu nghĩa trang, sương mờ hãy còn bảng lảng và cái lạnh se sắt của chớm đông khiến không gian càng thêm u tịch.

Thắng Vũ nắm tay Thi San, dẫn cô băng qua những dãy mộ san sát rồi dừng lại trước ngôi mộ mới lập.

- Mẹ, mẹ hãy yên tâm về con nhé. Cô ấy sẽ chăm sóc tốt cho con và yêu thương con thật nhiều. Con xin lỗi vì đã không thể làm điều này sớm hơn. – Anh siết chặt lấy tay cô và nói.

- Bà chủ, à không, mẹ ơi. Mẹ đừng lo lắng về chúng con nữa nhé, cho dù có khó khăn thế nào thì con vẫn sẽ ở cạnh anh ấy và tuyệt đối không buông tay. Ở nhà tranh cũng được, ăn cơm với muối cũng được, con sẽ không bao giờ rời xa anh ấy.

- Không đến nỗi ấy đâu, anh sẽ không để em thiếu thốn gì cả.

- Vâng, em biết chứ, vì anh rất giỏi và anh rất yêu em.

Bàn tay ấm áp của anh chầm chầm đưa lên, gạt đi giọt lệ long lanh vừa ứa ra trên khóe mi cô.

Anh không biết rằng chính vì biết anh yêu mình quá nhiều nên cô càng xót xa, mỗi lần nghĩ đến tình yêu anh dành cho cô là cô không kiềm được nước mắt.

Rời khỏi khu nghĩa trang, cả hai tiếp tục lên xe, hướng về vùng quê yên ả, bỏ lại thành phố xô bồ nhộn nhịp phía sau.

Không còn những tòa nhà cao chọc trời, nơi đây chỉ có những đồng ruộng khô cằn lạnh giá vì mùa vụ vừa kết thúc và bầu trời bao la quang đãng.

Thắng Vũ đốt hết bó hương, chia cho Thi San rồi cùng nhau cắm lên hai ngôi mộ và tất cả những ngôi mộ lân cận, giảm bớt phần nào vẻ hoang lạnh của nơi này.

- Con chào mẹ, cháu chào bà. Hôm nay con về đây để cám ơn và cũng là để xin phép hai người cho con được chăm sóc Thi San. Con hứa sẽ đối tốt với cô ấy mọi ngày cho đến hết cuộc đời con, sẽ không bao giờ phụ tình cô ấy.

Dứt lời, Thắng Vũ quay sang nhìn người bên cạnh. Thi San mỉm cười, khe khẽ gật đầu. Cô có nằm mơ cũng không ngờ có ngày cô lại được anh dắt tay đến đây.

Sự xuất hiện của anh và mẹ anh đã khiến cô xóa nhòa những phân định rạch ròi giữa các tầng lớp cũng như không còn định kiến với những người giàu có, trí thức.

Sự xuất hiện của anh lần nữa làm cô tin vào câu chuyện cổ tích về nàng Lọ Lem và hoàng tử.

Khoảnh khắc Thắng Vũ quay lại nhìn bia mộ lần nữa, anh liền chau mày vì nhận thấy ngày mà mẹ Thi San qua đời là một tuần trước khi cô đến nhà anh. Rõ ràng, anh đã nghe mẹ mình nói rằng cô mất mẹ đã lâu kia mà, lẽ nào có sự nhầm lẫn ở đây.

- Thi San à, mẹ em mất cách đây mới vài tháng sao?

Câu hỏi của người yêu khiến Thi San giật thót. Cô đã quên mất việc mình từng nói dối bà Hoàng Mai. Cô không ngờ là anh lại để ý như vậy.

- Dạ, mẹ mất một tuần thì em lên thành phố. Thắng Vũ à, tại.. tại em sợ nói nhà mới có tang thì sẽ không ai nhận em vào làm. – Cô cúi đầu, thú nhận vì không thể nói dối thêm.

Nỗi xót xa dâng trào trong trái tim chàng nghệ sĩ. Có lẽ mấy tháng qua, cô đã rất cố gắng gồng mình để không lộ ra vẻ buồn sầu của một người con vừa mất mẹ. Có lẽ những lần cô nói dối vì bụi bay vào mắt nên mắt mới đỏ là những lần cô khóc nhớ mẹ cô.

Anh ra thăm mộ mẹ mình ngày một mà còn nhớ quay quắt, rốt cuộc cô mạnh mẽ đến thế nào để có thể vượt qua nỗi đau tinh thần như vậy.

- Thắng Vũ, có phải.. anh đang trách em không? Có phải vì em.. em đang có tang mà vào nhà anh nên gia đình anh mới.. mới xảy ra chuyện không? – Cô bật khóc, giọng nói đứt quãng trong tiếng nấc.

- Cô gái ngốc nghếch, ai nói với em những chuyện phi lý như vậy hả?

Thắng Vũ bước đến, kéo cô ôm vào lòng và trách yêu. Mẹ anh bị bệnh trước khi cô xuất hiện, chẳng qua vì bà giấu giếm con cái và âm thầm chịu đựng mà thôi.

Có những vấn đề xảy ra trùng khớp khiến người ta tin vào những suy nghĩ lạc hậu. Anh là người có học thức và anh tuyệt đối chẳng tin vào những điều này.