Chương 147 - Tình Ca

Sau bữa cơm tối, Thắng Vũ nhanh chóng lên thư phòng để xử lý các hồ sơ. Anh muốn công việc vơi bớt trước khi lên đường đi lưu diễn. Tuy ngày mai anh không đến công ty nhưng đã có lịch trình cho riêng mình.

- Anh sẽ làm việc khuya đấy, em về phòng ngủ trước đi.

Thắng Vũ cất tiếng khi nghe tiếng bước chân người yêu gõ nhẹ xuống sàn nhưng vẫn miệt mài trên mớ hồ sơ, không ngẩng đầu nhìn lên.

Anh sợ nếu nhìn cô rồi thì anh sẽ tham lam nhìn mãi, không dứt mắt ra được. Anh cho rằng có lẽ mới yêu ai cũng như vậy nên cũng chẳng cảm thấy đó là một thói quen xấu. Sau này, khi kiểm soát được bản thân thì anh sẽ nhìn cô nhiều hơn.

- Em chưa buồn ngủ, anh cứ làm việc đi, đừng để ý đến em.

Nói rồi, cô lững thững đến bên ô cửa sổ và ngước nhìn lên trời, đêm nay trăng khuyết còn có một nửa, treo chơi vơi trên cao làm cô nhớ đến cái võng chắp vá mà mẹ cô vẫn thường ru cô ngủ khi còn nhỏ.

Đến lúc lớn lên, cân nặng cũng tăng mà cái võng thì mục dần theo năm tháng nên lần cuối cùng đó, cô vừa ngồi lên thì nó rách toang luôn, chẳng cứu vãn được nữa, đành đem vứt rác.

Nghe tiếng Thi San cười khúc khích, Thắng Vũ liền quay đầu lại nhìn, anh không biết cô thấy cái gì mà cười như vậy nữa. Chẳng thể giữ thắc mắc trong lòng nên anh liền cất tiếng gọi cô.

- Thi San, em cười gì vậy?

- À. Không có gì, em nhớ lại chuyện lúc nhỏ thôi. – Cô lắc đầu, đáp.

- Là chuyện gì?

Anh đưa tay vẫy cô lại gần, kéo cô ngồi xuống trên chân mình, ôm cô thật chặt. Vì đã là người yêu của nhau nên Thi San cũng không giấu gì anh, cô đem chuyện cái võng rách kể cho anh nghe.

Nhìn đôi mắt long lanh hoài niệm của người yêu, anh biết rằng cô đang rất nhớ quê, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên cô đi xa, làm sao mà không nhớ chứ?

- Anh à, em có thể giúp anh được không? – Cô mạnh dạn chỉ vào mớ hồ sơ trên bàn và hỏi.

- Em không giúp được đâu, em có hiểu gì về chúng đâu. – Anh thẳng thắn trả lời.

- Em xem trên phim, thấy các cô gái dù không biết gì nhưng khi được người yêu chỉ dạy cho một chút thì họ cũng đỡ đần được cho anh ấy mà.

Câu nói của Thi San khiến Thắng Vũ không nhịn được cười. Sao cô gái anh yêu lại nghĩ rằng cuộc đời sẽ ảo như phim chứ? Người khác học suốt mấy năm đại học ra còn mơ màng không rành nữa là một cô gái mới tốt nghiệp cấp ba như cô.

- Phim họ làm quá lên đấy, không dễ vậy đâu. – Thắng Vũ véo nhẹ vào chiếc cằm thon của cô, khẽ nói.

- Có phải anh đang nghĩ rằng em rất ngu không? – Cô phụng phịu, chau mày nhìn anh.

- Cái này là tự em đoán nhé, anh chưa có nói ra. – Anh được đà chọc ghẹo thêm.

- Thấy ghét.

Thi San vùng vằng gỡ tay Thắng Vũ ra và đứng dậy, toan trở về phòng. Thế nhưng, còn chưa kịp nhấc chân thì cô đã bị anh giữ lại. Thật lòng mà nói, anh rất thích bộ dạng khi dỗi hờn của cô, đáng yêu vô cùng.

Nhìn đôi má đang phồng lên kia, anh rất muốn cắn mấy cái nhưng lại không nỡ làm cô bị đau nên chỉ có thể hôn lên đó mà thôi.

- Còn ghét anh không? – Anh hôn lên má bên trái rồi hỏi.

- Còn. – Cô bực bội đáp.

- Còn ghét không? – Anh lại hôn sang má bên phải.

- Còn.

Chàng nghệ sĩ chẳng chịu thua, tiếp tục hôn và hỏi. Đến cuối cùng, Thi San đang giơ tay đầu hàng để Thắng Vũ ngừng lại vì cô không thể chịu được khi bị anh hôn túi bụi khắp mặt.

Trong khoảng không gian vắng lặng, đôi mắt họ không rời nhau. Anh thấy hình ảnh mình trong mắt cô và cô cũng thấy gương mặt mình trong mắt anh.

- Em yêu, anh đưa em về phòng nhé. – Thắng Vũ ghé vào tai cô, thủ thỉ.

- Anh.. anh không làm việc nữa sao? – Cô hỏi nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

- Hôm khác sẽ làm.

Sau câu nói ấy, toàn thân cô đã nằm gọn trên cánh tay Thắng Vũ. Những lúc được anh bế, được anh ôm trọn vào lòng hay thậm chí chỉ là tựa đầu vào vai anh cũng mang cho cô một cảm giác bình yên, không còn lắng lo hay sợ hãi, cứ như có bao nhiêu bão tố thì anh đã đứng trước mặt và che chắn hết cho cô vậy.

Chiếc giường của Thắng Vũ khá lớn nhưng vì anh bắt Thi San gối đầu lên tay mình thành thử hai người nằm chưa hết phân nửa diện tích.

Cô ngoan ngoãn nhắm mắt, mặc cho ngón tay anh chọc ghẹo trên mắt, mũi và miệng mình.

- Thi San à.

- Dạ.

- Ngày mai anh đưa em về quê thăm mộ mẹ và bà của em nhé. Anh muốn xin bà và mẹ trao em cho anh để anh được chăm sóc em cả đời.

- Thắng Vũ, anh.. - Cô mở to mắt nhìn anh, ngập ngừng.

- Sao vậy? Em không muốn gả cho anh sao? – Anh cau mày, tỏ vẻ buồn rầu.

- Đương nhiên là em muốn làm vợ anh rồi. Nhưng như vậy có nhanh quá không anh? Mẹ anh vừa mới mất.

- Ngốc ơi, anh có bắt em làm đám cưới ngay lập tức với anh đâu chứ. Chúng ta cứ đi đăng ký kết hôn trước. Ba năm sau, anh sẽ tổ chức đám cưới thật lớn cho em.

Lời thì thầm dịu dàng của Thắng Vũ đã làm tan chảy trái tim Thi San. Cuối cùng, anh đã chứng minh cho cô thấy anh nghiêm túc trong mối quan hệ tình cảm này và quyết định gắn bó cuộc đời anh với cô.

Thực ra, anh rất lo sẽ đánh mất cô nên mới muốn dùng tờ giấy mang tính pháp lý kia để ràng buộc hai người.