Chương 146 - Tình Ca
Trong lúc Nhã Tiên đang đánh phấn lên mặt thì chiếc xe do Thắng Vũ cầm lái cũng đã rẽ vào cổng bệnh viện Nhân Tâm. Hôm nay, anh không phải đi biểu diễn nên tranh thủ ghé vào thăm bạn mình.
Trông thấy Thắng Vũ bước vào với phần thức ăn trên tay, Thanh Phong liền gượng dậy. Mới có một tuần không gặp mà anh thấy bạn mình gầy đi rất nhiều.
Việc Thắng Vũ giới thiệu số lượng lớn nhân lực giàu kinh nghiệm đầu quân sang Hồng Hoan, anh cũng đã nghe mẹ mình nói nên anh hiểu nội bộ trong Thắng Minh đang rất rối vì lần cơ cấu mới này.
- Cậu mua cái gì cho tôi thế? – Thanh Phong cười hỏi.
- Bánh canh cua. À, mà hôm nay không có ai vào với cậu sao? – Thắng Vũ nhìn quanh căn phòng và hỏi.
- Thanh Trà xuống căn tin ăn rồi. Cậu gọi con bé bảo đừng mua cơm cho tôi kẻo lát nó lại xách lên đấy.
Thắng Vũ gật đầu, làm như lời Thanh Phong yêu cầu. Tiếp đó, anh cẩn thận đổ phần bánh canh cua ra tô và đút cho Thanh Phong ăn vì tay phải của anh chàng giảng viên vẫn còn băng bột, chẳng nhúc nhích gì được mà tay trái thì không thuận, nếu cố sẽ vương vãi khắp giường.
- Thắng Vũ à, sao cậu cắt giảm nhiều nhân lực như vậy? Công ty có vấn đề gì sao? Nếu là vì tiền bạc thì tôi có thể nhờ mẹ tôi giúp.
- À. Tôi muốn thu hẹp phạm vi hoạt động. Tôi quản không hết được. Sau này, còn phải dành thời gian cho gia đình nhỏ nữa.
Hai chàng trai đang trò chuyện thì cánh cửa đột ngột hé mở và Nhã Tiên bước vào. Cô hơi sững người vì không ngờ Thắng Vũ cũng ở đây.
Nhìn anh gầy hao, hai mắt trũng sâu mà cô đau lòng vô cùng, cô cảm thấy thật có lỗi với anh, đây là điều cô không muốn cho dẫu bị anh chối từ.
- Em đến thăm Thanh Phong à? – Thắng Vũ đút thìa bánh canh cuối cùng vào miệng Thanh Phong và hỏi cô.
- Dạ. Em vào truyền dịch nên ghé thăm anh ấy luôn. – Cô khẽ đáp.
- Em mệt sao? Em bị bệnh à?
Những câu hỏi quan tâm của anh càng khiến cô tủi thân hơn. Anh biết rõ ba cô đã quay lưng với anh nhưng vẫn đối xử với cô như bình thường.
Bên nhau ngần ấy năm nên cô biết lời nói ấy đều rất chân thành và thật lòng, không phải xã giao.
Ngoại trừ những lúc cô đả động đến tình yêu lứa đôi giữa anh và cô khiến anh bực bội thì anh luôn ấm áp như vậy.
- Tại gần kỳ thi nên em thức khuya học bài ấy mà. – Cô cười đáp.
- Bây giờ anh cũng phải về rồi, em trò chuyện cùng Thanh Phong nhé, tuần sau là cậu ấy được xuất viện.
Thắng Vũ đưa ly nước cho Thanh Phong rồi cất bước.
Nhã Tiên vội vàng theo anh ra ngoài. Tuy biết bản thân chẳng thể thay đổi tình hình hiện tại nhưng cô vẫn muốn nói lời xin lỗi với anh.
- Thắng Vũ, em xin lỗi. Chuyện ba em đề nghị rút cổ phần, em đã biết rồi.
- Chuyện làm ăn không liên quan đến em. Em chẳng có lỗi gì cả. – Anh lắc đầu.
Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bàn tay cô, làm nhòe cái dáng hao gầy đang khuất dần cuối hành lang.
Lựa chọn của anh đã khiến bánh xe tàu hỏa trượt khỏi đường ray, chẳng thể cứu vãn. Cô chỉ mong anh mạnh mẽ, bản lĩnh để vượt qua tất cả, đừng vì giông gió bão bùng của cuộc đời mà đánh mất Trương Thắng Vũ trong lòng cô.
Trở vào phòng với đôi mắt đỏ hoe thành thử cô chỉ biết cúi đầu để Thanh Phong đừng phát hiện, thế nhưng, anh là người tinh ý nên nhanh chóng nhận ra.
- Nhã Tiên à, mắt của em.. em khóc sao? – Thanh Phong ái ngại nhìn cô.
- Anh Thanh Phong, em hại anh Thắng Vũ rồi.
Cô òa khóc và kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện. Vốn cô nghĩ mọi chuyện đã ổn thỏa vì sau khi hỏa táng bà Hoàng Mai thì ba cô vẫn lo lắng cho Thắng Minh và Thắng Vũ cũng đã nhờ vả cô kiếm giúp anh một người giúp việc trung tuổi.
Thế nhưng, Thi San đã xuất hiện ngay tại tiệc sinh nhật cô và đảo lộn tất cả.
- Anh Thắng Vũ chấp nhận đánh đổi tương lai và chịu khổ chỉ vì muốn ở cạnh cô gái ấy. Thảo nào, hôm trước em nghe bạn em nói có gặp anh ấy biểu diễn tại phòng trà đến tận khuya. Lúc đó, em còn nghĩ nó nhìn nhầm. – Cô nói trong tiếng nức nở.
- Nhã Tiên, có những lựa chọn buộc phải đánh đổi. Em đừng cho rằng đó là lỗi của mình.
Thanh Phong cũng chỉ có thể nói bấy nhiêu câu vì cổ họng anh cũng đang nghẹn đắng. Dẫu đã nhận ra tình cảm mà Thắng Vũ và Thi San dành cho nhau nhưng anh vẫn cảm thấy đau nhói trong tim.
Cuối cùng thì họ cũng đã thừa nhận tình yêu này. Hóa ra, "gia đình nhỏ" mà Thắng Vũ nói lúc nãy chính là Thi San.
Thế nhưng, Thanh Phong cũng giống Nhã Tiên, cho dẫu tình yêu của anh không nhận được lời hồi đáp từ Thi San nhưng anh vẫn luôn cầu mong cho cô bình yên, hạnh phúc.
Thắng Vũ là bạn thân của anh và Thi San là cô gái đầu tiên anh trao gởi trái tim nên anh không ghét họ được, chỉ tự thương cho phận mình mà thôi.
Trận hỏa hoạn kinh hoàng đó không cướp đi mạng sống của anh nhưng nó khiến anh chẳng còn được như người bình thường. Đôi chân này sẽ không thể sải những bước đi vững chãi và cánh tay này e chẳng đủ lực mà bế ai.
Có lẽ về bên Thắng Vũ là lựa chọn tốt nhất cho Thi San. Anh thật ngưỡng mộ chàng nghệ sĩ vì dám đối đầu với muôn vàn khó khăn để bảo vệ tình yêu trọn vẹn. Tận đáy lòng, anh thật tâm chúc phúc cho họ.