Chương 145 - Tình Ca

- Có phải anh là người đã đưa tôi vào đây không? – Nhã Tiên lên tiếng hỏi.

- Không phải. Là một đôi nam nữ đã đưa em vào.

Vẻ mặt tỉnh bơ của Tăng Thiện đã cho Nhã Tiên thấy hắn không hề xuất hiện ở trung tâm thương mại nhưng rõ ràng là cô ngửi được mùi thuốc sát trùng trên cơ thể hắn kia mà, chẳng lẽ đó là một ai khác cũng vừa từ bệnh viện đi ra?

- Mang cái này đến phòng xét nghiệm giúp tôi nhé.

Tăng Thiện đưa ống máu cho nữ y tá vừa bước vào rồi nhanh chóng rời phòng. Lát sau, hắn xuất hiện với hộp cháo nóng trên tay.

- Anh đang làm cái gì vậy hả? – Nhã Tiên trừng mắt khi thấy hắn nâng thìa cháo vừa thổi nguội lên miệng mình.

- Vì em không có ai đi theo chăm sóc nên anh mới phải làm vậy. Hay là để anh gọi cho ba em?

Lời vừa dứt, Tăng Thiện liền đặt tô cháo xuống và lấy điện thoại ra.

Nhã Tiên vội chồm tới, nắm lấy vạt áo blouse của hắn, lắc đầu quầy quậy. Nếu bây giờ ba cô mà biết cô nhập viện thì hẳn ông sẽ đổ hết tội lỗi lên Thắng Vũ mất. Cô sợ ông lại nghĩ thêm cách để dồn anh vào đường cùng.

- Xin anh, đừng nói cho người nhà tôi biết.

- Nếu em ngoan ngoãn để anh chăm sóc trong thời gian này thì anh sẽ không nói cho ba em biết đâu.

Chẳng còn lựa chọn nào khác nên Nhã Tiên đành gật đầu đồng ý. Nước mắt không hiểu vì sao cứ mãi tuôn rơi.

Cảm xúc của cô lúc này là một mớ hỗn độn, vừa tủi thân, vừa buồn khổ, vừa lo lắng và cũng vừa xấu hổ khi mà người đàn ông đang ngồi trước mặt mình là người đã quấn quýt với mình suốt đêm hôm đó.

Hơn một tiếng sau, nữ y tá cũng đưa phiếu xét nghiệm vào. Nhã Tiên nhướn mắt nhìn nhưng vì Tăng Thiện đang đứng nên cô chẳng thấy gì, chỉ thấy vầng trán hắn hơi nhíu lại.

- À, bác sĩ, có cần tôi gọi điện cho phó trưởng khoa đổi ca trực với anh không? Sáng nay anh ấy vẫn chưa đến. – Nữ y tá khẽ lên tiếng.

- Không cần đâu, tôi sẽ làm nguyên ngày.

Hắn vừa nói vừa đưa tay chỉnh cho bình dịch truyền chảy nhanh hơn vì đã gần hết. Nữ y tá mỉm cười, cúi đầu chào rồi rời đi.

Tuần này, theo lịch phân công thì Tăng Thiện sẽ phụ trách ca trực tối và phó trưởng khoa xét nghiệm sẽ phục trách ca ngày, thế nhưng, sáng nay, cô bỗng thấy hắn bế nữ bệnh nhân này vào rồi khoác áo blouse lên và làm việc luôn.

- Hôm nay anh không có lịch trực buổi sáng nhưng sao anh lại ở đây? – Nhã Tiên nhìn chằm chằm vào hắn, cất tiếng.

- Không phải việc của em nên đừng hỏi. Nằm lại đây một ngày đi, chiều tối, anh sẽ cho em xuất viện. – Tăng Thiện chậm rãi đáp.

- Tôi bị bệnh gì?

- Sốt siêu vi.

Cô thở dài, từ từ nằm xuống, dùng tay còn lại kéo chăn phủ lên thân mình. Thật lòng mà nói, tạm thời, cô chẳng muốn về nhà và cũng không có tâm trạng đến trường.

Nếu Tăng Thiện bảo cô nằm thêm mấy ngày thì cô cũng chịu, có điều, cô sợ ba cô sẽ chất vấn khi không thấy cô.

- Em ngủ chút đi, khi nào tới giờ cơm trưa thì anh sẽ gọi.

Vì nhận thấy cơ thể Nhã Tiên suy nhược nên Tăng Thiện mới cố tình giữ cô lại để truyền đạm cho cô.

Trước đây, trong mắt hắn, cô luôn là một cô gái năng động và mạnh mẽ nhưng từ sau cái đêm hôm ấy, cô đã thay đổi quá nhiều, gầy đi trông thấy và làn da cũng chẳng còn mượt mà nữa.

- Tăng Thiện à, tôi nhờ anh chút chuyện được không? – Cô đột ngột cất lời.

- Em nói đi.

- Xe của tôi vẫn còn trong bãi đậu của trung tâm thương mại.

- Em đưa chìa khóa cho anh, anh sẽ đến đó lấy về giúp em.

Cô ra hiệu cho hắn mở túi xách của mình lấy chìa khóa rồi quay mặt vào tường và nhắm mắt.

Mặt Tăng Thiện thoáng nét buồn rầu khi nhìn thấy bức ảnh cô chụp cùng Thắng Vũ bên nước ngoài. Nếu hắn đoán không lầm thì họ đã chụp bức ảnh này trong chuyến đi tranh giải cách đây vài tháng.

Khi ánh hoàng hôn buông xuống cũng là lúc Nhã Tiên tỉnh dậy sau giấc ngủ lần ba. Trông thấy Tăng Thiện đang rút kim tiêm khỏi tay mình, cô vội quay mặt sang hướng khác.

Mỗi khi tay hắn chạm vào da cô thì những ký ức ái ân kia lại ùa về. Cô không ghét hắn cũng chẳng hận hắn nhưng chẳng muốn gợi nhớ sai lầm ấy nữa.

- Anh Thanh Phong vẫn nằm chỗ cũ đúng không? Tôi muốn đến thăm anh ấy rồi mới về. – Cô chống tay ngồi dậy và nói.

- Thanh Phong chuyển đến khoa chấn thương chỉnh hình rồi. Chắc cuối tuần sau, cậu ấy sẽ xuất viện nhưng để đi lại bình thường thì phải mất hai tháng. Em chuẩn bị đi, lát anh sẽ quay lại và đưa em đến thăm cậu ấy.

Dứt lời, Tăng Thiện liền rời đi.

Nhã Tiên mệt mỏi bước vào nhà vệ sinh. Cô nhìn dung nhan tàn tạ trong gương mà tự cười mỉa chính mình.

Dù gì cũng là sang thăm Thanh Phong nên cô cần trang điểm tươi tắn hơn một chút vì không muốn mang năng lượng tiêu cực đến anh chàng giảng viên.